Một tuần sau.
Trong lịch sử tỷ thí hội, Đế Quốc chưa một lần giành phần thắng vì vậy năm nào Hoàng hậu cũng lựa chọn đệ tử rất kỹ.
Tuy nhiên trong danh sách đội viên lần này lại có một người khiến tất cả nghi hoặc: Trần Phong.
– Hoàng hậu nương nương, chuyện này hình như có chút không phải?
Người vừa lên tiếng là Lục Hùng, một trong những thiên tài của Lục gia.
Thực lực hắn cũng không tồi, đã là lục tinh pháp vũ.
Hắn vẫn tưởng trong năm danh ngạch năm nay nhất định sẽ có tên mình.
Vậy nên khi thấy bản thân không được chọn mà thay vào đó chỉ là một tên nhóc tứ tinh mới gia nhập một tháng thì hắn cực kì bất mãn.
Hoàng hậu nhẹ nhàng nhìn hắn:
– Có chỗ nào không phải?
– Bẩm, tại sao Trần Phong lại được chọn tham gia tỷ thí?
– Vì cậu ta đủ năng lực.
Người trả lời hắn không phải Hoàng hậu mà là Đoàn Thiên Ân.
Hắn cau mày:
– Ý Thiên Ân huynh là Trần Phong mạnh hơn ta?
– Nếu Lục Hùng huynh không phục, có thể đánh với ta một trận.
Nếu ta thắng, ta sẽ tham gia tỷ thí hội.
Nếu ta thua, tuỳ huynh định đoạt!
Mọi người chung quanh sửng sốt.
Không ai ngờ Trần Phong lại dám trực tiếp thách đấu Lục Hùng như vậy.
Vân Chi ba người không nói gì.
Chính họ là người đề nghị với Hoàng hậu cho Trần Phong tham gia.
Dù sao cũng chưa ai tin thực lực cậu ấy, cậu chỉ việc chứng minh là được.
Lục Hùng hơi bất ngờ, nhếch mép:
– Hay cho Trần Phong huynh đệ.
Quyết đoán như vậy thật đáng ngưỡng mộ! Được, vậy bắt đầu liền đi!
Mọi người đứng dạt ra, để lại khoảng trống cho hai người Trần Phong.
Lục Hùng cười sảng khoái.
Hắn với tay rút thanh đơn thủ kiếm sau lưng ra, không thèm thủ thế.
– Phong đệ là tân sinh, nhường đệ ra đòn trước.
Đám đông tập trung tại thân hình cao gầy của Trần Phong.
Cậu nắm tay lại, hai thanh đoản kiếm đồng thời xuất hiện, sau khi vào thế liền lập tức lao vút đến.
Nhanh thật!
Mọi người giật mình trước tốc độ của cậu.
Lục Hùng vội vàng chém ra một nhát.
Tuy nhiên, Trần Phong dễ dàng né tránh, song kiếm liên tục đâm tới, tấn công huyệt đạo đối phương khiến hắn phải lui về phòng thủ.
Chỉ sau vài phút, thiếu niên dễ dàng chiếm thế thượng phong.
Lục Hùng nổi giận.
Hắn không chấp nhận thế trận như thế.
Pháp lực truyền vào thanh kiếm, hắn hét lên:
– Lôi Thiểm Trảm!
Tia chớp đâm thẳng tới tim Trần Phong.
Cậu bắt chéo hai thanh đoản kiếm trước mặt đỡ đòn.
Tiếng kêu thanh thuý vang lên.
Tuy đã bị chặn lại nhưng chiêu thức của Lục Hùng cũng không tệ, đẩy lùi cậu năm bước.
Trần Phong vừa vào thế thì đối phương đã lao lại.
Ban nãy hắn chủ quan nên mới để cậu tấn công trước, giờ đây hắn quyết định sửa sai.
Liên tục những nhát kiếm kèm tia sét chém tới cơ thể Trần Phong.
Cậu né hết được toàn bộ.
Tất cả chỉ đánh vào không khí.
Mọi người cực kì kinh ngạc.
Ngay cả Vân Chi ba người cũng thoáng giật mình.
Họ không nghĩ Trần Phong có thể né đòn như chơi thế.
Thực ra chỉ với tốc độ và kỹ thuật của mình, cậu chưa thể né được toàn bộ như vậy.
Vừa rồi là Phong Hành, một pháp kỹ thân pháp mà cậu được sư phụ dạy.
Thứ này dùng để né tránh hay đem phối hợp với các công kích pháp kỹ thực sự rất tốt.
Sau khi nắm được cơ bản kiếm pháp, cậu bắt đầu luyện tập nó.
Hiện tại chưa thành thục cho lắm nhưng như vậy là đủ để chống lại Lục Hùng.
Sau khi dễ dàng né tránh, Trần Phong lập tức phản công.
Thức thứ nhất của Toàn Phong kiếm pháp nay cậu đã sử dụng khá thuần thục, cũng nên thử với người khác thử xem sao.
– Ha!
Khẽ hô một tiếng, Trần Phong ra đòn.
Kiếm ảnh liên tục phóng tới, nhanh nhẹn, sắc bén chém lên thân thể Lục Hùng.
Hắn ta không thể né tránh, lãnh trọn tất cả rồi bay đi, nằm im dưới đất không nhúc nhích.
Đám đông há hốc mồm kinh ngạc.
Chiến lực Trần Phong hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.
Lục Hùng là cường giả lục tinh pháp vũ hàng thật giá thật, vậy mà còn không thể chạm vào Trần Phong, một tân sinh mới theo học Hoàng hậu chưa lâu.
– Không phải cậu ta chỉ là phế vật sao?
Vài người lẩm bẩm nói.
Bọn họ đối với thân phận của thiếu niên trước mặt cũng là từng nghe qua, bất quá thực lực như vậy như thế nào có thể là phế vật được?
Hoàng hậu gật đầu hài lòng.
Tuy bà rất tin tưởng Vân Chi ba người nhưng dù sao chắc chắn lại vẫn hơn.
– Trận đấu kết thúc.
Trần Phong chiến thắng, hoàn toàn xứng đáng được tham gia tỷ thí hội.
Mọi người giải tán!
Hai thanh đoản kiếm trên tay Trần Phong bỗng vỡ vụn ra.
Cậu thở dài một hơi, cười nhạt.
Tuần qua cậu đã dùng chúng để luyện tập không biết bao nhiêu lần, ban nãy còn đỡ trực tiếp một chiêu của Lục Hùng.
Có lẽ chúng cũng đến giới hạn rồi.
Cậu chắp tay nhìn Hoàng hậu:
– Bẩm, thần cần có binh khí mới cho tỷ thí hội.
Không biết người có thể chỉ chỗ cho thần không?
– Không vấn đề gì! Ngươi đã nằm trong danh ngạch tham gia, tất sẽ được đối đãi tốt nhất.
Theo ta đến kho bảo vật của Hoàng cung.
Trần Phong đi theo Hoàng hậu cùng đội cận vệ.
Không lâu sau thì đến nơi.
Nhìn từ bên ngoài cũng thấy được nơi đây quý giá thế nào.
Số lượng binh sĩ canh phòng lên đến hàng trăm là ít.
Còn có một lớp kết giới xung quanh toà nhà.
Theo lệnh của Hoàng hậu, mọi người đứng dạt ra, đợi bên ngoài, chỉ có bà và Trần Phong vào trong.
Tại đây, cậu không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Vàng bạc, châu báu nhiều vô số kể.
Các loại đan dược cũng vô cùng vô tận.
Lượng quyển trục ở đây nhiều vô số kể, tương ứng với nó hẳn là những pháp kỹ, pháp quyết đẳng cấp không tồi.
Nhanh chóng ổn định tinh thần, Trần Phong bắt đầu đi một vòng.
Rất nhiều binh khí tốt hiện ra trước mắt nhưng lại vẫn chưa thấy thứ cậu cần.
Vài phút sau, cuối cùng xuất hiện một cặp đoản kiếm.
Nó được đặt ở một góc khuất nhưng Trần Phong vẫn tiến lại xem xét.
Chuôi và bao kiếm đều được làm bằng kim loại màu đen tuyền.
Hoàng hậu thấy thế lên tiếng:
– Hai thanh kiếm đó đã nằm ở đó từ ngày lập quốc.
Rất nhiều người đều đã từng có ý định sở hữu.
Nhưng họ đều nhanh chóng thất vọng.
Bởi chúng rất bình thường, cậu có thể xem thử.
Trong lúc bà nói, Trần Phong đã đến bên hai thanh kiếm.
Cậu cầm một thanh lên.
Thiếu niên lập tức kinh ngạc.
Trọng lượng của nó nặng hơn cậu tưởng rất nhiều.
Cậu phải dùng khá nhiều sức mới có thể nâng lên.
Chật vật một hồi, Trần Phong mới rút được kiếm ra khỏi bao thì suýt nữa mất đà, ngã sang bên trái.
Nhẹ quá!
Dường như trọng lượng ban nãy hoàn toàn nằm ở bao kiếm và chuôi kiếm.
Phần lưỡi kiếm nhẹ không tưởng!
Trần Phong bắt đầu quan sát thanh kiếm.
Lưỡi kiếm được làm bằng kim loại màu vàng kim.
Từ mũi kiếm đến bảo vệ tay được chạm khắc một đầu kim long rất tinh xảo, trông qua chẳng khác nào một sinh vật sống, thực sự có hồn.
Phần bảo vệ tay cũng được chế tác rất tỉ mỉ.
Chính giữa có một viên ngọc vô sắc, hoàn toàn trong suốt.
Cho dù đã nằm ở đây không biết bao nhiêu năm nhưng nó không có bất cứ dấu vết nào của thời gian.
Bao quanh viên ngọc là song long đang quấn lấy nhau, bên phải là kim long, bên trái ngân long.
Chuôi kiếm được làm khá thoải mái, vừa tay.
Đốc kiếm cũng được chế tác khá cẩn thận, toả ra màu vàng kim rất đẹp.
Trần Phong đặt tạm thanh kiếm lên bàn, tiếp tục kiểm tra thanh thứ hai.
Về cơ bản, thanh này cũng khá giống thanh trước.
Trọng