Hai người tham quan lại một vòng tầng bốn, cuối cùng kiếm được cho Bạch Lan một kiện pháp cụ phòng hộ còn Trần Phong vẫn như cũ, không ưng ý món nào.
Với việc này cậu cũng đã tính trước được, khi mà trong tay đã sở hữu kha khá đồ tốt, những thứ bày ra tại Cổ điện này không còn làm cậu có thể hứng thú được nữa.
Sau khi gia tăng cường độ sức mạnh lên pháp sư Kim tháp, thanh niên cao lớn mới đưa hai người lên trên tầng năm.
Tuy nhiên, mặt dù đã cẩn thận đến như vậy nhưng Bạch Lan vẫn bị uy áp linh hồn của tầng thứ này khiến cho đau đớn đến cùng cực.
Cô gái phải khuỵu gối xuống trước cái áp lực vô hình ấy, thiếu điều miệng hét thành tiếng.
Trần Phong lập tức truyền thêm linh hồn lực lượng, che chắn cho vị bằng hữu mới quen.
Nhìn nét đau đớn bắt đầu giảm mất trên mặt cô, trong đầu cậu xuất hiện những tính toán.
Tầng năm này so với tầng dưới về cơ bản giới hạn uy áp linh hồn vẫn nằm trong trung kỳ Linh cảnh, nhưng mức độ đã tăng lên khá nhiều, khiến cho đệ tử nào chuẩn bị không kỹ có thể bị dễ dàng đánh cho bất tỉnh.
Bất quá với việc đây là tầng vốn dành riêng cho tu luyện linh hồn, các pháp sư sẽ không bị hủy hoại mà mặt khác còn từ từ mạnh lên theo thời gian, thực sự là nơi khổ tu tuyệt vời.
Về phần uy áp pháp lực, đã từ lâu thanh niên Phong tháp không đáp ứng đủ điều kiện, tuy nhiên với sức mạnh cơ thể cậu hiện tại, cùng với năng lực của bản nguyên Hỗn Độn, việc này hoàn toàn không đáng kể.
Trần Phong hơi nhíu mày.
Nếu như cậu đoán đúng, bắt đầu từ tầng tiếp theo, yêu cầu linh hồn ít nhất sẽ là hậu kỳ Linh cảnh, tức cảnh giới hiện tại của cậu.
Và nếu như mọi thứ vẫn theo quy luật cũ, về lý thuyết cậu sẽ có thể chịu đựng được đến hết tầng bảy, tức là vượt qua giới hạn của các đệ tử cũ một chút.
Còn việc khám phá các tầng trên vẫn là miễn cưỡng vô cùng, mà hậu quả thế nào cũng chẳng ai biết trước.
Nói như vậy bởi ngay tầng bốn vừa rồi, cậu đã phát hiện một món đồ nguy hiểm của Dị Tộc, thậm chí chúng còn điều khiển cơ thể một đệ tử tham gia Vương Giả chiến để mà đột nhập vào đây.
Cậu thật chưa tưởng tượng nổi trên các tầng cao hơn, khi mà các pháp sư Chư Tộc mạnh hơn còn có thể xảy ra cơ sự gì trong tính toán của Dị Tộc.
Trông Bạch Lan đã ổn định lại và bắt đầu quá trình tu luyện linh hồn, thanh niên Phong tháp khẽ gật đầu, dạo quanh một vòng tầng năm.
Khác với những tầng bên dưới, tầng này chỉ có bốn cánh cửa tất cả, tương đương với bốn căn phòng khổng lồ.
Trần Phong mở cánh cửa đầu tiên, lập tức giật mình mà bước lui lại một bước.
Bên trong căn phòng là cơn bão sấm sét cực kỳ khủng khiếp, tỏa ra dao động cực kỳ kinh hồn.
Cậu có thể cảm giác được nơi đây chứa một lượng pháp lực cùng linh hồn lực hùng hậu đến mức độ nào, hoàn toàn có thể khiến cho một sơ kỳ Linh cảnh kiêm thất tinh pháp tôn thông thường tử vong ngay tức khắc.
Đem pháp kỹ luyện thể thi triển ra, cậu chậm rãi bước vào phòng, từ từ làm quen với sát thương liên tục xuất hiện trên cơ thể.
Thanh niên cao lớn khoan thai bước đi giữa vô tận sấm chớp tung hoành ngang dọc, cảnh tượng thực sự khiến người ta phải cảm thán.
Một tiếng thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng cậu cũng bước tới trung tâm căn phòng rộng lớn, mức độ áp lực khủng khiếp đối với người thường mà nó tạo ra đối với cậu cũng coi như không còn.
Trần Phong đem linh hồn lực lượng bao quanh, dò xét kỹ lưỡng từng ngóc ngách.
Cậu muốn kiểm tra xem rốt cuộc Dị Tộc có làm cái gì ở nơi thế này hay không.
Xem xét một lượt không nhận thấy dấu vết gì bất thường, cậu mới an tâm bước ra khỏi phòng.
Về lý thuyết, một nơi như vậy không thích hợp để cất giữ thứ gì đó mỏng manh, nhưng cậu cũng phải cố hết sức mà đề phòng.
Với những kinh nghiệm của bản thân trong quá khứ, Dị Tộc cổ quái mức độ là vô cùng lớn, gần như không có gì là chúng không thể làm được.
Cậu với tư cách là một người nắm giữ Thần Văn phải có trách nhiệm bảo vệ mọi thứ trong khả năng của mình, vì vậy mà cậu phải cẩn thận dù là những thứ đơn giản nhất.
Bước vào căn phòng thứ hai, cậu thở ra một hơi thật dài, bên trong là một cơn bão lửa cực kỳ khủng khiếp.
Cho dù đứng xa cả thước nhưng nhiệt độ của nó vẫn có thể ảnh hưởng trực tiếp đến thần trí của các pháp sư, nhiệt lượng của nó đồng thời cũng gây ra áp lực cực lớn tới cơ thể họ.
Cũng dùng phương pháp như trước, Trần Phong từ từ kiểm tra căn phòng từng chút một, để rồi lại rời đi khi yên tâm là không có gì nguy hiểm bên trong.
Hai căn phòng còn lại của tầng năm lần lượt là bão tuyết cực hàn và trọng lực tuyệt đối.
Cả hai đều được thanh niên Phong tháp dò xét kỹ lưỡng, nhưng may mắn là có vẻ như Dị Tộc hoàn toàn không động tay đến bất cứ thứ gì ở đây.
Giấu đi một tiếng thở dài, cậu trở lại vị trí của Bạch Lan.
Trông trạng thái hiện tại của vị bằng hữu mới, cậu trong lòng quả thực có chút vui mừng, khi mà cô ấy cuối cùng cũng đã chạm tới ranh giới giữa trung kỳ và sơ kỳ Linh cảnh.
Người cứ ở đây tu luyện thêm một thời gian, ta sẽ lên các tầng trên kiểm tra tiếp.
Nếu như thời gian không còn nhiều hãy xuống dưới tập hợp với các đồng minh trước, không cần đợi ta!
Truyền âm qua linh hồn lực lượng cho Bạch Lan xong, Trần Phong khẽ gật đầu, bắt đầu tiến lên tầng sáu.
Cậu có thể cảm nhận rõ cơn đau nhức trong cơ thể càng lúc càng tăng theo mỗi bậc thang lên tầng này.
Nhưng cậu vẫn tiếp bước liên tục không ngơi nghỉ, chỉ một lúc, sàn nhà tầng sáu đã khuất đi tầm nhìn bằng hữu của cậu.
Khi lên đến nơi, luồng áp lực khổng lồ ập tới khiến cậu suýt chút nữa khuỵu gối xuống.
Nhưng đồng thời, áp lực này còn khiến cậu không thể di chuyển tiếp, toàn thân bất động.
Giờ đây, chỉ là đứng vững đã khó khăn rồi, nói gì đến chuyện bước tiếp!
Trần Phong nhìn phía trước.
Như vậy là lời kể lại của đám người Quang, Ám, Lôi ba tháp là đúng với sự thật.
Tầng này là một khu vườn vô tận những loại thảo dược.
Cậu tuy không có chuyên sâu về lĩnh vực này nhưng coi như cũng gọi là có biết một chút.
Với việc nơi này rộng lớn đến như vậy, ngoài cậu ra thì xung quanh không có bất cứ thân ảnh nào khác.
Xa xa là một cầu thang xoắn, thứ sẽ dẫn lên tầng bảy, giới hạn của tất cả đệ tử nội tông nhiều năm qua.
Cậu không biết lần này đã có ai vượt qua cái cực hạn ấy chưa, nhưng cậu hiện tại chưa muốn thử thách bản thân.
Ngoài việc kiểm tra dấu vết Dị Tộc, cậu cũng muốn tham quan tầng này một chút.
Những kỹ năng mà cậu tu luyện cần một lượng khá lớn những linh thảo quý hiếm mà thông thường gần như không thể tìm thấy.
Nay có thể tiến vào nơi tuyệt vời thế này, cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội một chút nào.
Thanh niên Phong tháp cắn chặt răng, gồng mình lên.
Lớp da cậu trong thoáng chốc hóa thành màu xanh, dấu hiệu đặc trưng của Thiên Long Bì, tầng đầu tiên của Thiên Long Thần Kỹ.
Đây tuy mới chỉ là bắt đầu nhưng trong trạng thái này, thân thể cậu đã trở nên mạnh hơn vài phần, áp lực vì thế đã giảm đi không ít.
Trần Phong thở hắt ra một hơi, bắt đầu quá trình tìm kiếm.
Theo như thông tin mà cậu có, nguyên nhân mà những thảo dược cậu cần hiếm thấy hơn so với thông thường là do nơi sinh trưởng của nó khá đặc thù.
Khu vườn tại tầng sáu này dĩ nhiên là nhiệm màu, bất quá cậu không chắc liệu có phù hợp với yêu cầu của những linh thảo kia hay không.
Di chuyển được một đoạn thời gian, cậu bắt đầu trông thấy các đệ tử khác, mà người đầu tiên chính là nữ tử Quang tháp cậu từng gặp trên đường đến Cổ điện.
Nàng ta trông thấy trạng thái của cậu thì nhướn mày tỏ vẻ khá kinh ngạc.
Tuy nhiên, không như lần trước, nàng ta lại tiến tới bắt chuyện:
- Ngươi có hứng thú hay không hợp tác với ta một chút?
- Như thế nào?
Thanh niên Phong tháp nhàn nhạt nói.
Cậu ta chỉ biết nàng ta là một trong những pháp sư mạnh nhất Quang tháp tham gia Vương Giả chiến đợt này, ngoài ra hoàn toàn không có thông tin nào khác.
Vì vậy mà trông thấy thái độ cao ngạo của nàng ta thì không cảm thấy quá khó hiểu, chỉ là hứng thú hợp tác không có chút nào mà thôi!
Nữ tử thấy biểu cảm không mặn mà gì của cậu trong lòng xuất hiện bất mãn, tuy nhiên lại nuốt nó vào bụng, cố nở một nụ cười, nói:
- Ta tìm thấy một gốc Linh Nhãn thụ\, trên cây ước chừng có chục quả.
Chúng ta hợp sức hạ nó\, sau đó chiến lợi phẩm chia ta tám phần ngươi hai phần\, được chứ?
Trần Phong khịt mũi một cái, cố tình để cho nàng ta nghe thấy, trầm giọng đáp lại:
- Chia phần dựa trên bản lĩnh hai bên\, thế nào?
Pháp sư Quang tháp nghe câu trả lời của cậu thì khá ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối, lập tức đồng ý, đưa tay ra:
- Được\, ta là Bạch Vũ Sinh\, hợp tác vui vẻ!
- Dẫn đường đi!
Thanh niên Phong tháp gật đầu nói, đồng thời bắt tay với nàng ta.
Cậu cảm nhận được sức mạnh của người này là cực kỳ lớn, mạnh hơn hẳn Vương Chung một bậc.
Tuy nhiên nếu chỉ vậy thì xa xa vẫn chưa đủ để khiến cậu phải nhẫn nhịn.
Hai người di chuyển với tốc độ vừa phải.
Dù sao nơi đây cũng là có không ít người đối địch, cẩn thận một chút không phải là thừa.
Mặt khác, Trần Phong trên đường cũng là liên tục dò xét, nếu đi nhanh quá sẽ không đảm bảo hiệu quả.
Vũ Sinh sau chừng nửa canh giờ dẫn đường thì đứng lại trước một gốc cổ thụ to lớn.
Thanh niên Phong tháp nhìn thấy, trong lòng có chút cảm thán.
Linh Nhãn quả không phải loại trái cây có công dụng đề thăng thực lực, mà đem lại một lợi ích kỳ diệu khác.
Người ăn quả này trong vài canh giờ kế tiếp có thể sở hữu tầm nhìn xa cả chục trượng.
Không dừng lại ở đó, não bộ của người dùng cũng được tăng cường trong thời gian này, giúp ghi nhớ toàn bộ chi tiết thấy được chung quanh.
Đối với người khác, Linh Nhãn quả dùng để mở rộng tầm nhìn là chính, nhưng nếu là Trần Phong, cậu hoàn toàn có thể lập ra một tấm bản đồ.
Điều này với cậu chính là một lợi ích cực kỳ to lớn, đặc biệt là trong thời điểm hiện tại.
- Bắt đầu thôi!
Pháp sư Quang tháp nói, lấy ra một cây quyền trượng, năng lượng pháp thuật mà nàng ta tạo thành lập tức tăng thêm vài phần.
Thanh niên Phong tháp hai tay cầm song kiếm, gầm lên một tiếng:
- Ha!
Đem Thiên Nhận cùng Trảm Không phối hợp với Phong Hành, Trần Phong thu ngắn khoảng cách giữa hai bên, sau đó liên tục chém đứt những cành cây liên tục phóng tới hai người.
Cậu xử lý thứ này nhanh gọn hết sức có thể, cật lực không để chúng chạm vào người, dù chỉ là một chút.
Vũ Sinh, mặt khác vừa tăng tốc độ và sức mạnh của cậu lên, vừa tạo ra những quang đao cực kỳ lợi hại, không những giảm bớt công kích mà đồng đội phải đối phó, mà còn tấn công trực diện vào thân cây khiến nó liên tục rung chuyển.
Về cơ bản phối hợp giữa hai người, mặc cho mới gặp nhau lần đầu, vẫn là khá nhuần nhuyễn, đồng thời còn không ngừng hiệu quả hơn, tuy nhiên, chính điều đó lại mới làm cho pháp sư Quang tháp cảm thấy khó hiểu.
Nàng ta đến hiện tại bắt đầu hiểu ra được tại sao người trước mặt kia lại dám đưa ra đề nghị dùng bản lĩnh hai bên mà chia chiến lợi phẩm.
Người này, thú vị đấy!
Bạch Vũ Sinh khẽ cười.
Nàng đã cảm thấy hứng thú hơn với Trần Phong.
Nhưng hiện tại sẽ chỉ tập trung hạ Linh Nhãn thụ, còn lúc thu thập quả sẽ tính sau.
Đương nhiên nàng muốn lấy được càng nhiều càng tốt, nhưng nàng cũng không phải kẻ tiểu nhân, tính toán ngay cả với người đang hợp tác với mình.
Cả hai liên thủ vừa công kích vừa phòng ngự dần dần đẩy lui được đòn thế của Linh thụ.
Số lượng đòn thế hiệu quả của họ ngày càng nhiều hơn.
Dù sao Linh Nhãn thụ cũng không phải sinh vật quá mạnh mẽ, chỉ cần là khoảng mười thất tinh pháp tôn thông thường