Ra khỏi sương phòng, Trương Quý Phi cũng không trực tiếp trở về phòng của mình.
Mà đi đến gian phòng kế bên phòng của Nhiếp Cẩn Huyên.
Ngay lúc tiến vào phòng, Trương Quý Phi liền ra khoát tay ra hiệu với Ngọc Châu.
Thấy tình hình như vậy, Ngọc Châu lập tức hiểu ý gật đầu, ngay sau đó liền đem mọi hạ nhân khác ở trong phòng đuổi ra ngoài, làm xong tự bản thân nàng cũng di chuyển ra ngoài cửa, đem cửa phòng đóng lại.
Mà chờ Ngọc Châu vừa đi, Trương Quý Phi liền liếc mắt nhìn về phía hai huynh đệ Ân Phượng Trạm cùng Ân Phượng Hiên.
"Sao lại thế này? Tại sao vô duyên vô cớ, Cẩn Huyên lại bị trúng độc?"
Trên mặt Trương Quý Phi lộ ra vài phần uy nghiêm, nghe vậy Ân Phượng Hiên lập tức trừng hai mắt, vừa tức giận vừa nói.
"Còn làm sao nữa? Không phải tất cả đều do Ân Phượng Cẩm kia mà ra sao?"
"Phượng Cẩm?!"
"Đúng vậy! Ngoài hắn ra còn có thể là ai!"
Mỗi câu mà Ân Phượng Hiên nói ra đều thập phần chắc chắn, theo sau liền lưu loát đem tất cả sự tình lúc trước ở Tụ Phong Đường kể lại cho Trương Quý phi.
Tiếp theo sau khi dừng một chút để lấy hơi, hắn lại nói.
"Cho nên mẫu phi, không phải ta hoài nghi hắn! Lúc ấy trừ hắn ra còn ai có thể hạ độc vào trong rượu?! Hơn nữa, từ trước đến nay Ân Phượng Cẩm hắn đều đứng chung một chiến tuyến với Thái Tử, mà Thái Tử lại luôn bất hòa, không ưa gì Tứ ca.
Cho nên chuyện này rõ ràng là đang hướng về phía Tứ ca!"
"Sau đó còn có, vừa mới ta cũng đã nói, lúc ấy nếu không phải nữ nhân kia đem ly rượu ngăn lại, như vậy người hiện tại bị trúng độc chính là Tứ ca! Cho nên, chuyện này không thể cứ để yên cho qua được!"
Ân Phượng Hiên tức đến nỗi cả mặt đều đỏ lên.
Nhưng lúc này, nghe hắn nói như vậy, Trương Quý Phi cũng chỉ hơi hơi nhấp môi, sau đó chuyển mắt nhìn về phía Ân Phượng Trạm vẫn luôn không nói gì ở bên cạnh.
"Trạm Nhi, chuyện