Biết rõ mọi chuyện, tự nhiên trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên cũng cảm thấy hơi đau lòng một chút.
Mà lúc này, có lẽ do trong thân thể vẫn còn lưu lại vài phần độc tố, cho nên chỉ vừa ngồi dậy một lúc Nhiếp Cẩn Huyên đã cảm thấy chóng mặt, sau đó thân mình không khỏi lảo đảo, ngã xuống...!Ngay thời điểm nàng sắp ngã thẳng lên giường, Ân Phượng Trạm đã nhanh tay đỡ lấy cả thân thể nàng.
Nhưng Ân Phượng Trạm chỉ hành động chứ không chịu mở miệng giải thích hay biện minh, hắn chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn nàng.
Đôi mắt sâu không thấy đáy kia nhìn thẳng vào Nhiếp Cẩn Huyên khiến nàng không khỏi giật mình, theo bản năng giơ tay đẩy hắn ra.
"Đừng chạm vào ta!"
Một tay đẩy Ân Phượng Trạm ra, một tay chống lên giường cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể, nhưng vì quá suy yếu nên cả người Nhiếp Cẩn Huyên cứ theo quán tính xụi lơ nằm trên chăn gấm.
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của Nhiếp Cẩn Huyên mà Ân Phượng Trạm chỉ ngồi đó lẳng lặng quan sát từng hành động của nàng, sau đó nhấp môi nhưng không nói.
Chờ qua một hồi lâu sau, tinh thần của Nhiếp Cẩn Huyên mới hồi phục lại, âm thầm ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đang ngồi trước mặt.
"Ân Phượng Trạm, ta không cần biết ngươi đang tính toán cái gì, cũng không cần biết mục đích của ngươi là gì, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, bắt đầu