Mặc cho nàng gào thét đòi hắn buông tay, Ân Phương Trạm chỉ lẳng lặng, âm trầm nhìn nàng.
Mà nhìn hắn không nói lời nào, hỏa khí trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên càng bùng cháy thêm.
Nàng nhấp nhấp đôi môi khô khốc của mình, lời từ trong miệng muốn phát ra cũng thu vào, đôi mắt phượng khẽ híp lại, khuôn mặt ngẩng cao, khí thế bức người, trừng lại hắn.
Cả phòng chìm trong không khí im lặng.
Hai người cứ như vậy đối diện nhau, mùi thuốc súng từ hai người lan rộng ra cả căn phòng.
Cuối cùng, thẳng đến một hồi lâu, Ân Phượng Trạm mới đột nhiên ném cằm nàng ra:
"Nhớ kỹ, đừng hòng tính kế trước mặt bổn vương!"
"Yên tâm, ngươi còn không đáng để ta hao tổn tâm tư!"
Không chút khách khí đáp lại câu nói của Ân Phương Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên lại không nhịn được liếc hắn một cái.
Nghe vậy, Ân Phương Trạm không khỏi sắc bén nhìn nàng:
"...!Cố Hồng, đưa Vương phi về phòng!"
"Không cần, ta tự mình đi!"
Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên dứt khoát ngẩng cằm lên hướng phía trước đi thẳng ra ngoài.
Vất vả lăn lộn đến nửa đêm, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên vẫn bị đưa về phòng chứa củi.
**************************
Sáng sớm hôm sau, trong thư phòng của Thần Vương phủ:
"Vương gia, người đã tới!"
Tổng quản Cố Hồng thấp giọng mở miệng, mang theo một vị lão giả đi từ ngoài vào.
Lão giả kia tuổi đã qua năm mươi, đầu điểm hoa râm, râu đã ngả màu.
Trên khuôn mặt tư lự tràn đầy những đường nhăn nheo.
Vừa tiến vào phòng, lão liền quỳ xuống hành lễ, cung kính với Ân Phương Trạm đang ngồi ngay thẳng trên ghế:
"Gặp qua Thần Vương điện hạ."
"Kết quả thế nào?"
Ân Phượng Trạm cũng không quanh co lòng vòng, buông quyển sách đang cầm trên tay xuống, ngẩng mặt nhìn về phía lão giả, trực tiếp hỏi.
"Bẩm Thần Vương điện hạ, theo lão hủ kiểm tra, thời gian người chết bị giết là vào buổi tối hôm trước, mà nguyên nhân tử vong là bị người khác đánh một chưởng vào sau lưng, trực tiếp đem lục phủ ngũ tạng chấn vỡ, còn vết thương ở trước ngực nạn nhân là sau khi chết mới có."
Lão giả trả lời ngắn gọn, đem tình hình cụ thể báo lại cho Ân Phương Trạm.
"Chết vào buổi tối hôm trước?"
"Đúng vậy!"
"Có thể xác định thời gian cụ thể?"
"Cái này, lão hủ cũng không dám bảo đảm.
Người chết cũng đã chết lâu rồi nên rất khó xác định được thời gian tử vong chính xác!"
"...Được, lui xuống đi!"
"Vâng."
Lão giả lại hành lễ một lần nữa, sau đó mới cung cung kính kính lui ra ngoài.
Mà chờ lão giả vừa đi, Cố Hồng liền đi tới:
"Vương gia, ngài xem chuyện này..."
...!
Từ trước đến giờ, Cố Hồng là một người thập phần nghiêm túc nhưng lúc này trên mặt lại xuất hiện tia nghi ngờ không rõ.
Mạnh Hiển được xem là ngỗ tác số một của Đông Lăng quốc, năng lực nghiệm thi của lão tìm cả Đông Lăng quốc này cũng không có ai qua được.
Nhưng trước mắt, đến Mạnh Hiển còn