Đoạn trích 1:....?
Đêm, yên tĩnh lạ thường.
Trong phòng, ánh nến vẫn lập lòe như cũ, mà Nhiếp Cẩn Huyên chỉ lẳng lặng dựa vào lòng ngực trần trụi, rắn chắc của Ân Phượng Trạm, hai mắt khẽ híp lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Trên mặt nàng có chút hồng, giữa hai chân vẫn còn cảm giác khó nói, cho nên nàng không dám hé răng, đồng thời khi nhớ lại một hồi điên cuồng vừa rồi, hô hấp của Nhiếp Cẩn Huyên cũng nhẹ hơn, không biết nên làm như thế nào cho phải!
Trong không khí lộ ra tia ái muội cùng hương vị hoan ái thoang thoảng còn sót lại.
Mà lúc này, dường như cảm nhận được người trong lòng mình đang ngại ngùng, cả người Ân Phượng Trạm khẽ nhích, tiếp theo giọng nói có chút căng thẳng vang lên.
"Hối hận?"
............!
...!
Lời của Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng có lý, nhưng Ân Phượng Trạm chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của nàng.
Mà nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không tiếp tục che dấu, ngay sau đó liền gật đầu.
"Đúng vậy, tuy rằng nhị tỷ tội ác tày trời, còn làm ra sự tình khiến lòng người căm phẫn, nhưng nàng dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy bằng chứng, ta không thể cứ như vậy bỏ qua được."
Nhiếp Cẩn Huyên bình tĩnh mở miệng, nhưng trong lời nói lại lộ ra sự kiên quyết, thấy nàng như thế, Ân Phượng Trạm không khỏi chăm chú nhìn nàng một lúc, ngay sau đó xoay mặt, đem tầm mắt từ trên mặt nàng dời sang chỗ khác.
"Tùy nàng."
Ân Phượng Trạm lạnh lùng mở miệng, tuy hắn nói như vậy, nhưng Nhiếp Cẩn Huyên biết, hắn đáp ứng nàng.
Ngay sau đó, đôi môi không nhịn được nở nụ cười khẽ, rồi đem đầu mình cọ xát vào ngực hắn, làm cho khoảng cách giữa hai người đã gần nay còn không có kẽ hở...!Vào ngay lúc này, ở thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên dựa sát vào Ân Phượng Trạm, lại thấy Ân Phượng Trạm vừa mới quay đầu đột nhiên xoay người, đem nàng đè dưới thân.
"Ta còn muốn!"
...!
Câu hỏi là: Chương này sẽ có tên là gì?
Gợi ý: Gồm ba chữ...!
Đoán nha, đoán nha, có thưởng có thưởng.
.......!
Đoạn 2:....?
"Không...!không cần, không phải chàng vừa mới..."
Nhiếp Cẩn Huyên có chút nói không nên lời, sắc mặt càng thêm đỏ ửng giống như có thể tích ra máu, nhưng lúc này, ở thời điểm nàng mở miệng nói chuyện, lại nháy mắt cảm nhận được, cảm giác quen thuộc từ hai chân đem lại, lửa nóng quen thuộc kia đã đứng vững chỉ trực chờ xông phá tường thành!
Tức khắc, Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được liền run nhẹ, cả người giống như bị lửa đốt, ngay cả nói cũng không nên lời.
Mà lúc này, Ân Phượng Trạm ở phía trên lại đem hết tất cả phản ứng của nàng thu vào mắt, ngay sau đó không nhịn được cúi