Việc Nhiếp Cẩn Huyên và Ân Phượng Trạm giận nhau, trừ một vài người trong hoàng tộc thì tất cả mọi người trong sơn trang đều biết.
Chỉ là không ai biết nguyên nhân vì sao.
Nhiếp Cẩn Huyên không nói mà về phía Ân Phượng Trạm thì không ai dám đi hỏi hắn, cho nên người khác có muốn xen vào cũng không biết nên khuyên như thế nào.
Chuyện này người ngoài không tiện nhiều lời nhưng có một người lại nhịn không được, không ai khác chính là Trương Quý Phi.
Thấy Ân Phượng Trạm và Nhiếp Cẩn Huyên đối xử lạnh nhạt với nhau, cả hai đã là phu thê nhưng lại tương kính như băng, không khác người xa lạ, thậm chí gặp mặt cũng không thèm nói chuyện, lại còn phân phòng...!Bởi vậy, buổi tối ngày thứ tư, thừa dịp Ân Phượng Trạm chưa trở về, Trương Quý Phi liền trực tiếp đi tìm Nhiếp Cẩn Huyên.
Lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên đang ở trong phòng nói chuyện phiếm với Nhiếp Cẩn Huệ và Tiểu Tú, thấy Trương Quý Phi tới, hai người vội vội vàng vàng đứng lên, hành lễ vấn an.
Trương Quý Phi chỉ duỗi tay cho miễn lễ, sau đó lập tức cầm tay Nhiếp Cẩn Huyên.
"Cẩn Huyên, bổn cung nghe nói mấy ngày nay con và Trạm nhi giận nhau.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Trương Quý Phi trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, không dài dòng quanh co, cũng không để ý đến những người khác ở trong phòng.
Bất quá, vừa nghe lời này Nhiếp Cẩn Huệ đã vội vàng đứng dậy, tìm đại một lý do nào đó rồi thức thời cùng Tiểu Tú lui ra ngoài.
Mà chờ hai người rời khỏi, Trương Quý Phi liền mở miệng nói tiếp.
"Cẩn Huyên, kỳ thật chuyện này là vấn đề riêng giữa phu thê các ngươi, không tới phiên bản cung lắm miệng.
Nhưng dù sao bổn cung cũng là trưởng bối của các con, còn là người nhìn Trạm nhi lớn lên, cho nên Cẩn Huyên, con cũng phải hiểu cho tâm tình của bổn cung!"
Mặc dù giọng nói của Trương Quý Phi mang theo sự gấp gáp nhưng từng câu từng chữ đều vô cùng chân thành như một vị trưởng bối thân mật trong nhà dân bình thường.
Cho nên, chờ Trương Quý Phi dứt lời, ánh mắt Nhiếp Cẩn Huyên liền tối sầm lại.
"Đã để Quý phi nương nương lo lắng, chỉ là Cẩn Huyên thật sự không có..."
"Không có gì? Không có chuyện gì mà không chịu nói chuyện với nhau? Hơn nữa bản cung còn nghe hạ nhân nói, con cùng Trạm nhi phân phòng ngủ...!Ai, Cẩn Huyên, không phải bản cung lắm chuyện, nhưng mặc kệ có giận nhau như thế nào, cũng không thể tách ra, mỗi người ngủ một nơi chứ?!"
"Còn nữa, Cẩn Huyên, con không phải đã quên, nơi này không phải là Thần Vương phủ mà là Túy Hà Sơn Trang.
Đâu đâu cũng là người trong hoàng tộc, hiện tại phu thê các con nháo thành như vậy, không phải đang tạo cơ hội cho người khác chê cười sao?!"
Nói hết một loạt suy nghĩ trong lòng, dứt lời, Trương Quý Phi liền giữ chặt tay Nhiếp Cẩn Huyên.
"Cẩn Huyên, con cũng là một người thông minh.
Đạo lý này chắc không cần bản cung giải thích con cũng hiểu, Còn về phía Trạm nhi, tuy rằng bề ngoài nhìn nó ổn trọng, lạnh lùng nhưng đứa bé này, từ trước đến giờ đều không hiểu tư tình nam nữ là gì, con làm