Cuối cùng cũng trở về phòng của mình.
Vừa vào cửa, Nhiếp Cẩn Huyên đã ra lệnh cho Tiểu Tú lui xuống, một bên đưa tay đóng cửa, một bên mở miệng hỏi nam nhân đang ngồi trên ghế.
"Ân Phượng Trạm, chuyện chiều nay ngươi thấy thế nào? Ngươi cũng cảm thấy Quý phi nương nương nói đúng, hung thủ không phải là Hoàng Hậu?"
Thanh âm bị Nhiếp Cẩn Huyên ép tới rất thấp, đến mức Ân Phượng Trạm không khỏi ngước mắt nhìn nàng một cái.
"Khó nói, hiện tại ai cũng có hiềm nghi!"
"Ai cũng có hiềm nghi? Nói như vậy, ngươi cũng hoài nghi Quý phi nương nương?"
Nhanh chóng bắt được hàm ý trong câu nói của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên liền mở miệng làm rõ.
Đồng thời, lúc nói chuyện còn không quên khóa chặt cửa phòng, sau đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ân Phượng Trạm.
"Hay là nói, ngươi cảm thấy, Quý phi nương nương nhân cơ hội lần này trả thù Đoạn Hoàng Hậu? Nhưng không phải quan hệ giữa Quý phi nương nương và Đồng Thục Tần rất thân thiết sao? Nếu đã như vậy, Quý phi nương nương còn nhẫn tâm xuống tay ư?"
Nhiếp Cẩn Huyên đặt ra nghi vấn, nhưng lúc này, Ân Phượng Trạm lại lựa chọn im lặng, không hé răng.
Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên trợn mắt trừng hắn một cái, tiếp theo cũng lâm vào trầm tư.
Nhất thời, trong phòng liền lâm vào an tĩnh.
Thẳng đến một hồi lâu, Nhiếp Cẩn Huyên mới ngẩng đầu, lẩm bẩm như tự nói với chính mình.
"Kỳ thật, đối với chuyện hôm nay, ta cảm thấy thực quỷ dị.
Đầu tiên hung thủ một kích lấy mạng Đồng Thục Tần, sau đó còn thẳng tay bẻ cổ, dùng vật nặng đánh vào ngực, lại hủy đi dung mạo của nàng, cuối cùng mới ném vào bích trì...Ân Phượng Trạm ngươi không cảm thấy hung thủ rất tàn nhẫn sao?"
"....Vì thế? Ngươi nghĩ hung thủ và Đồng Thục Tần có thù riêng?"
Nghe được câu hỏi của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm vô cùng bình tĩnh đặt ra nghi vấn.
Lúc này, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên hơi giật giật.
"Thù riêng...!Ta cảm thấy không giống thù riêng...ngược lại càng giống..."
"Cái gì?"
Hiển nhiên, lời nói của Nhiếp Cẩn Huyên đã khơi dậy sự tò mò của Ân Phượng Trạm.
Nhưng chờ một lúc lâu, ánh mắt Nhiếp Cẩn Huyên mới thay đổi, thấp giọng nói ra đáp án.
"Thí nghiệm!"
"Thí nghiệm? Giải thích một chút?"
"...Cụ thể ta cũng không biết nói làm sao, nhưng ta cảm thấy hung thủ không phải hận Đồng Thục Tần mà giết nàng, ngược lại giống như đang làm thí nghiệm, giống như một đứa trẻ..."
Nói tới đây, Nhiếp Cẩn Huyên liền ngẩng đầu nhìn về phía Ân Phượng Trạm, quan sát biểu tình trên mặt hắn, sau đó nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.
"Giống như khi chúng ta còn nhỏ, gặp phải món đồ chơi thú vị liền muốn mở ra xem, ta cảm thấy tên hung thủ này cũng...!Cho nên, hung thủ đánh vào đầu Đồng Thục Tần, không phải muốn một kích lấy mạng nàng, mà chỉ nghĩ đánh ngất nàng, đợi khi nàng hôn mê, hung thủ sẽ bắt đầu dùng các phương thức khác nhau để tra tấn Đồng Thục Tần, nhưng sau đó lại phát hiện Đồng Thục Tần đã chết, vì thế liền hủy hoại dung mạo của nàng, rồi ném vào Bích trì..."
Lời nói của Nhiếp Cẩn Huyên thập phần nghiêm túc, nhưng mỗi câu nói ra lại khiến người khác không khỏi sởn tóc gáy.
Ân Phượng Trạm cũng không ngoại lệ, hai mày tự nhiên nhíu chặt.
"Nói như vậy, mục đích hung thủ giết người là để tìm kiếm thú vui, chứ không phải vì ham muốn giết người?"
"Phải, ta nghĩ như vậy."
"Nhưng nếu là như thế, thì tại sao hung thủ không tìm các cung nhân khác mà lại chọn Đồng Thục Tần?"
Một câu của Ân Phượng Trạm liền chốt hạ vấn đề!
Đúng vậy, nếu hung thủ muốn tìm kiếm lạc thú thì vì sao lại cứ nhất quyết phải xuống tay với Đồng Thục Tần? Dù sao, tuy Đồng Thục Tần không có thân phận tôn quý như Trương Quý Phi và Đoạn Hoàng