Trong phòng, ánh đèn dầu như hạt đậu.
Ân Phượng Trạm lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn, nhấp môi không nói.
Ánh nến mờ nhạt chiếu lên một bên sườn mặt tuyệt luân, lạnh lùng của nam nhân tạo nên sức mị hoặc khó cưỡng.
Hắn mê người như vậy, mặc dù xa cách ngàn dặm lại như cũ dấu không được hấp dẫn trí mạng.
Cũng không biết vì sao, nhìn hàn khí tỏa ra khắp người hắn mà Nhiếp Cẩn Huyên lại cảm thấy giống như đang có một ngọn lửa lớn bao trùm lên hắn.
Hắn tức giận? Giận vì nàng để hắn đợi hay là vì chuyện khác...!
Sắc mặt Nhiếp Cẩn Huyên hiện lên tia không tốt.
Mà lúc này, nghe được tiếng vang, Ân Phương Trạm đang ngồi ở trong phòng dời ánh mắt khỏi ấm trà, ngước đầu nhìn chằm chằm phía trước, như có như không sai bảo Tiểu Tú:
"Tiểu Tú, ngươi lui xuống trước đi."
Nhìn ra ý tứ của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên xoay người nói nhỏ vài câu với Tiểu Tú.
Chờ Tiểu Tú vừa đi, Nhiếp Cẩn Huyên tùy tay đóng cửa phòng lại, tiếp theo không lên tiếng im lặng hướng về bàn trang điển mà đi.
Nhưng chưa đợi Nhiếp Cẩn Huyên ngồi xuống, liền nghe thấy âm thanh trầm bổng, mát lạnh của Ân Phương Trạm vang lên:
"Vì sao lại đi Súc Ngọc Hiên?"
"Hàn Trắc phi mời ta qua ăn cơm."
"Chỉ có ngươi?"
"Tất cả thê thiếp trong phủ đều có mặt."
Ngồi trước bàn trang điểm, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không quay đầu lại, tập trung nhìn gương, bình tĩnh trả lời từng câu hỏi của nam nhân phía sau.
Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên lại đột nhiên nghĩ tới khả năng nào đó, tiếp theo nháy mắt xoay người.
"Ngươi có ý gì? Tại sao lại hỏi cái này?"
Tuy nàng không quá quen thuộc với nam nhân trước mắt này nhưng Nhiếp Cẩn Huyên biết, Ân Phượng Trạm là một nam nhân mặt lạnh, tính cách dị thường âm trầm, dã tâm vô cùng lớn.
Hắn sẽ không rảnh đến mức đi quan tâm các cuộc tranh đấu nhỏ nhặt của đám nữ nhân trong phủ, càng sẽ không nhàm chán ở chỗ này chỉ vì đợi mình.
Nếu hắn đã hỏi như vậy, tất nhiên là có vấn đề.
Chẳng lẽ liên quan tới án kiện giết người kia? Hay là nói, hắn đã hoài nghi chuyện này do mấy nữ nhân trong hậu viện bày ra?
Nhiếp Cẩn Huyên đến cuối cùng vẫn không đoán ra tính toán của Ân Phương Trạm.
Vẫn là nghĩ một chút, đem tất cả chuyện tình ở Súc Ngọc Hiên vừa rồi kể lại.
...!
Nhiếp Cẩn Huyên nói vô cùng tỉ mỉ, thậm chí ngay cả biểu cảm, phản ứng của mọi người ban nãy cũng miêu tả rõ ràng.
Sau đó, không khỏi tò mò, ngước mắt nhìn nam nhân đang trầm mặc trước mặt:
"Ngươi đang hoài nghi vụ án giết người lần này do một người trong số các nàng gây ra?"
"Nhưng về chuyện này, ta cảm thấy sự tình thập phần phức tạp chứ không đơn giản như vậy.
Ngươi thử nghĩ mà xem a~, nếu các nàng muốn giá họa cho ta thì có thể dùng rất nhiều biện pháp khác, cũng không cần vì vậy đi sát hại người vô tội! Hơn nữa, phàm việc nào liên quan đến mạng người đều sẽ nháo lớn, hãm hại thành công thì rất tốt nhưng một khi không thành công, e rằng bản thân khó mà bảo toàn được!"
Nói ra suy nghĩ trong lòng, dừng một chút Nhiếp Cẩn Huyên lại mở miệng:
"Cho nên nói một cách đơn giản nếu đối phương đơn thuần chỉ vì hãm hại ta thì kế hoạch này có quá nhiều lỗ hỏng.
Nhưng nếu không đơn giản là giá họa cho ta thì cuối cùng mục đích của đối phương là gì? Ta nghe nói người chết kia tên là Vương Phúc, là..."
Nhiếp Cẩn Huyên không phải người nhiều chuyện.
Nàng sở dĩ bày trò trước mặt Ân Phương Trạm là do nàng tin tưởng hắn.
Mặc kệ người nào trong Vương phủ này cố tình bày kế đẩy nàng vào vực sâu vạn dặm thì tuyệt đối cũng không phải là Ân Phương Trạm.
Dù là công hay tư, một khi tin tức Thần Vương phi hồng hạnh vượt tường, lợi dụng Vương gia đi sứ gian díu với dâm phu ngay trong chính Thần Vương phủ rồi giết người diệt khẩu bị truyền ra ngoài thì hắn cũng không có lợi lộc gì.
Huống chi hắn chưa bao giờ thèm quan tâm đến một chính thê trên danh nghĩa, không nắm thực quyền, có khi còn bị hạ nhân coi thường như nàng.
Sự có mặt của nàng ở đây còn có thể giúp hắn khỏi vướng vào mấy việc tuyển phi rắc rối do Hoàng đế lão gia tổ chức.
Nhưng làm Nhiếp Cẩn Huyên không nghĩ tới chính là, còn không đợi nàng nói hết suy nghĩ của mình nam nhân trước mắt đã đứng lên đi thẳng đến thư phòng.
"Cho nên, ta cảm thấy...!Uy, ngươi..."
Đầu tiên là sửng sốt, theo sau hai ngọn hỏa khí bừng bừng cháy lên trong mắt Nhiếp Cẩn Huyên, hai tay nắm chặt kìm ném cơn tức giận, bước nhanh ra ngoài trực tiếp lấy thân mình ngăn cản Ân Phương Trạm.
"Ngươi đứng lại, ta còn chưa nói xong!"
Nhiếp Cẩn Huyên bị chọc tức xanh cả mặt, nghe tiếng nói, Ân Phượng Trạm khẽ híp đôi mắt phượng lại, hai hàng lông mi cong vút, đen nhánh gần chạm vào nhau chỉ để lộ tròng mắt đen tím quỷ dị, dùng chân tạo lực vận khinh công bay đến cửa Tuyết Đan uyển.
.
Đam Mỹ Hay
"Ngươi không có tư cách ra lệnh cho bổn vương!"
Ân Phượng Trạm cũng không giống lần trước trực tiếp động thủ nhưng khí thế tỏa ra ngày càng âm trầm.
Nếu lần đầu tiên nàng gặp hắn sau khi xuyên qua Ân Phương Trạm tạo cho người khác cảm giác "người lạ chớ đến gần" hay đúng hơn là "vật sống đừng động vào ta" thì ngay tại lúc này