Trên đùi của Ân Phượng Trạm lúc này toàn là máu, nhiễm đỏ cả góc giường!
Xảy ra chuyện gì? Sao...!sao lại như vậy?
Nhiếp Cẩn Huyên thấy vô cùng khó hiểu.
Mà đương sự Ân Phượng Trạm chỉ nhìn chằm chằm vào cái chân đang chảy máu của mình, ngậm miệng không nói một lời, trực tiếp xoay người xuống giường.
Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên liền giữ hắn lại.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài? Đi đâu?"
"Còn hai ngày cuối cùng, bổn vương bắt buộc phải đi."
Dù biết Ân Phượng Trạm muốn đi rừng phong tím nhưng vừa nghe hắn nói lời này, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên vẫn không nhịn được trừng lớn, hai tay duỗi ra kéo nam nhân trước mặt trở lại giường.
"Còn đi? Ân Phượng Trạm, ta thấy đầu óc ngươi nhất định là bị nước vào cho nên mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy? Với tình trạng của ngươi bây giờ mà vẫn muốn đi?"
"Không..."
"Không cái gì mà không, ngươi câm miệng lại cho ta!"
Sau khi nói ra một câu chặn họng Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên liền di chuyển cả người mình về phía trước, chẳng nói chẳng rằng đột nhiên kéo ống quần Ân Phượng Trạm lên.
Không nhìn thì thôi vừa nhìn vết thương trên đùi của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được hít ngược một hơi!
Thì ra vết thương lúc trước đã được băng bó tốt của Ân Phượng trạm đã bị rách ra, máu thịt trộn lẫn vào nhau.
Tình trạng thảm đến mức không nỡ nhìn! Nhưng đây không phải là lúc để kinh ngạc.
Vì thế chỉ vài giây sau Nhiếp Cẩn Huyên đã lấy lại bình tĩnh.
Nàng nhanh chóng rời giường, mặc y phục tử tế, rồi bắt đầu chuẩn bị dụng cụ.
Đầu tiên là khăn vải, rồi dao, tiếp đến là thuốc,...!
Động tác của Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng lưu loát, trật tự.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Nhiếp Cẩn Huyên mới phát hiện trong phòng không có rượu.
Tức khắc, tất cả động tác của nàng đều dừng lại, đôi môi lúc đóng lúc mở như đang suy nghĩ.
Sau đó nàng bỗng nhiên xoay người đi đến trước giường.
"Ân Phượng Trạm, hiện tại trong phòng không có rượu, ngươi đợi ta một chút! Nhớ kỹ, không được nhúc nhích, không được bước xuống giường nửa bước