Có lẽ là quen tay hay việc, sau vài lần giúp Ân Phượng Trạm băng bó vết thương, kĩ năng của Nhiếp Cẩn Huyên được cải thiện hơn rất nhiều.
Mà vết thương vốn dĩ đang chảy máu không ngừng, sau khi được tiêu độc, bôi thuốc, cũng đỡ hơn, không còn chảy máu nữa.
Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên mới dám thả lỏng người, thở ra một hơi, tiếp tục kiểm tra rồi băng bó lại thật tốt cho Ân Phượng Trạm.
Đợi đến khi thu thập xong, Nhiếp Cẩn Huyên liền ngẩng đầu nhìn về phía Ân Phượng Trạm, đôi môi mỏng khẽ mở.
"Đúng rồi, ban nãy ngươi nói "bị lừa" là có ý gì? Bị lừa cái gì?"
"Bầu rượu ngày hôm qua có vấn đề."
Ân Phượng Trạm không vòng vo trực tiếp trả lời vào thẳng vấn đề.
Vừa nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên liền ngây người, kinh ngạc đến nỗi hai mắt mở lớn,
"Ý của ngươi là vì uống bình rượu kia nên chân ngươi mới thành thế này?"
"Nếu không thì tại sao?"
"..."
Đúng vậy, những lời Ân Phượng Trạm nói rất có lý.
Tối hôm qua, Ân Phượng Trạm cũng không có ăn cái gì chỉ uống hết bầu rượu mà hoàng thượng cho người mang đến.
Hơn nữa, lúc trước vết thương của hắn còn khôi phục rất tốt, bỗng nhiên qua một đêm lại biến thành cái dạng này, xác thật trừ bỏ nguyên nhân này cũng không còn lý do nào hợp lý hơn.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng biểu tình của Nhiếp Cẩn Huyên lại vô cùng bình tĩnh.
"Cũng không đúng, tối hôm qua ta cũng uống rượu, vì sao ta lại không xảy ra chuyện gì?"
"Bởi vì ngươi không bị thương!"
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm nhẹ nhàng nói.
Dứt lời, ánh mắt liền tối lại.
"Nếu ta đoán không sai, trong bầu rượu tối hôm qua có bỏ một loại thuốc khiến miệng vết thương của người khác bị nứt ra, chảy máu không ngừng nên hiện tại mới..."
Ân Phượng Trạm nhỏ giọng nói, dứt lời, hai mắt liền híp lại...!
Ân Phượng Trạm không nói tiếp, nhất thời cả căn phòng lại chìm trong an tĩnh.
Nhưng trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên lúc này lại dậy sóng! Bởi vì nàng không ngờ Thuận Thừa Đế còn có chiêu này!"
Hơn nữa, nếu tất cả đều là sự thật thì cũng có nghĩa Thuận Thừa Đế đã bắt đầu hoài nghi Ân Phượng Trạm.
Như vậy sau này phải làm sao đây?
Trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên càng lúc càng khẩn trương.
Lúc này, sau một hồi trầm mặc