Nhiếp Cẩn Huyên chỉ nói vài lời nhưng lại khiến Ân Phượng Cẩm á khẩu không trả lời được.
Đồng thời, còn nhắc tới chuyện mình bị Ân Phượng Cẩm hạ độc, khiến hắn càng thêm xấu hổ.
Ân Phượng Cẩm không biết nên nói gì, Thái tử Ân Phượng Hàn thấy vậy, cũng không thể nói tiếp, sau đó hai người chỉ đơn giản nói vài ba câu với Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó lại nói vài câu quan tâm với Ân Phượng Trạm nãy giờ vẫn luôn im lặng nằm trên giường, rồi lập tức rời đi.
Nhìn hai người đã đi được một đoạn xa, Nhiếp Cẩn Huyên mới dám nhắm chặt hai mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc này lại nghe thấy Ân Phượng Trạm thấp giọng nói.
"Ngươi đúng là nhanh mồm dẻo miệng!"
Giọng nói của Ân Phượng Trạm không lớn, nhưng vừa nghe lời này, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên lập tức bùng lên lửa giận, ánh mắt đối diện với hai mắt Ân Phượng Trạm.
"Đúng vậy, thiếp cũng cảm thấy gần đây tài ăn nói của mình tốt lên không ít! Bất quá, chuyện này cũng không có biện pháp, dù sao thời điểm con người ta bị ép vào đường cùng thế nào cũng phải bùng nổ.
Mà Vương gia lúc nào cũng tạo cơ hội cho thiếp, giúp thiếp rèn luyện, cho nên tài ăn nói của thiếp làm sao không tốt lên được! Con người phải luôn tiến hóa, nếu không, không phải sẽ biến thành một tên ngốc sao?!"
"Ngươi nói bổn vương là tên ngốc?"
"Phải không? Nhưng sao thiếp lại không nhớ mình từng nói như thế? Thiếp chỉ nói, người mà không chịu tiến hóa thì sẽ biến thành tên ngốc! Chẳng lẽ Vương gia cũng trải qua cảm giác mỗi ngày chọc phiền toái cho người khác, nhưng lại không chút tiến bộ?"
"Ngươi..."
Hiển nhiên, nếu so về đấu võ mồm, rõ ràng đẳng cấp của Nhiếp Cẩn Huyên