Trong sự ồn ào náo nhiệt, Thuận Thừa Đế bỗng mở miệng, trong nháy mắt cả Kinh Hồng Cư đều chìm trong yên tĩnh.
Sau đó mọi người sôi nổi chuyển mắt, có khó hiểu, có kinh ngạc cũng có kẻ âm thầm liếc nhìn về phía Ân Phượng Trạm đang ngồi.
Nhất thời, Ân Phượng Trạm trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mà lúc này trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên đang lo lắng không thôi, đưa mắt nhìn Ân Phượng Trạm bên cạnh mình một cái, sau đó cũng im lặng không nói lời nào.
Nhiếp Cẩn Huyên biết hiện tại bản thân không nên nói chuyện.
Đúng lúc Nhiếp Cẩn Huyên vừa rũ mắt xuống thì Ân Phượng Trạm ngồi bên cạnh nàng lại ngẩng đầu lên, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nhìn về vị trí Thuận Thừa Đế đang an tọa.
"Bẩm phụ hoàng, đúng là như thế.
Còn nguyên nhân thì thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn uống rượu mà thôi."
Ân Phượng Trạm trả lời một cách bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng mà trầm ổn, biểu cảm trên mặt làm người khác không nhìn ra được là vui hay giận.
Nghe hắn nói vậy, hai mày Thuận Thừa Đế khẽ động, sau đó nhấp môi.
"Nga, thì ra là thế, trẫm còn tưởng có chuyện gì."
"Phụ hoàng quá lo lắng!"
Hai người Thuận Thừa Đế và Ân Phượng Trạm một hỏi một đáp, trò chuyện qua lại đơn giản.
Thấy một màn này, vẻ mặt của tất cả mọi người ờ đây đều hiện lên cảm xúc khó tả.
Ngay lúc mọi người còn đang ngây ngẩn, Thái tử Ân Phượng Hàn ngồi bên trái đối diện với Ân Phượng Trạm bỗng đưa mắt nhìn Thuận Thừa Đế, xen vào câu chuyện của hai người.
"Ha hả ~, kỳ thật không dám dấu diếm, hai ngày trước bỗng nghe được tin tức Tứ đệ say rượu té xỉu, nhi thần cũng rất tò mò.
Dù sao nếu là người khác thì không nói nhưng từ trước đến giờ Tứ đệ đều rất nghiêm khắc, biết kiềm chế bản thân, cho dù là uống rượu thì tửu lượng cũng rất tốt, nay tự nhiên lại uống say, chuyện