Nhiếp Cẩn Huyên và Thuận Thừa Đế bốn mắt nhìn nhau, biểu tình trên mặt mỗi người đều ngưng trọng dọa người.
Mà lúc này, gương mặt của Ân Phượng Trạm đứng một bên càng khó coi hơn, hai mày cau chặt, ánh mắt đầy thâm thúy.
Đợi qua hồi lâu, Thuận Thừa Đế mới híp mắt: "Nói như vậy, ngươi cho rằng, là do trẫm âm thầm bỏ thuốc mới khiến vết thương của lão tứ chuyển biến xấu?"
"Nhi thần không dám nói như thế.
Nhưng xác thật chỉ sau một đêm vết thương của Vương gia đã chuyển biến xấu, mà trước đó ngoại trừ rượu do Hoàng thượng ban thì Vương gia cái gì cũng không ăn!"
"Hừ! Ngươi thật là cái gì cũng dám nói!"
"Nhi thần cho rằng so với việc không nói thì nói ra vẫn tốt hơn! Dù sao nếu nói ra thì ít nhất không những tình hình của Vương gia tốt hơn mà Hoàng thượng cũng tốt, cũng không bị vấn đề này làm cho khó chịu.
Nhưng nếu không nói, thì mỗi người đều sẽ nghi ngờ nhau! Mà trên đời này, không có chuyện gì đáng sợ hơn là chuyện tự gieo hạt giống nghi ngờ trong lòng mình!"
Đối diện với ánh mắt của Thuận Thừa Đế, Nhiếp Cẩn Huyên không ngại nói ra những suy nghĩ sâu thẳm trong lòng mình.
Nghe vậy, vốn dĩ sắc mặt của Thuận Thừa Đế đang âm trầm bỗng nhiên ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó liền lạnh xuống.
Sau đó nhìn chằm chằm Nhiếp Cẩn Huyên một hồi lâu, rồi mới nói: "Lão tứ gia, ngươi đang ám chỉ là trẫm nghi