Tuy Mạnh Hiển không phải là lão cáo già tung hoành trên quan trường, nhưng những gì nên nói, những gì không nên nói, hắn đều biết rõ.
Mà lúc này, nhìn thấy Mạnh Hiển đã rời đi, Ân Phượng Trạm liền xoay người đi về giữa phòng.
"Cố Hồng, đi ra ngoài."
Trên mặt Ân Phượng Trạm vẫn bình tĩnh, không chút gợn sóng như cũ.
Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, Cố Hồng lại nháy mắt ngẩn ra.
"....Vâng."
Cố Hồng không dám nhiều lời, nhưng sau đó, khi đi ngang qua Nhiếp Cẩn Huyên, Cố Hồng lại hơi liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi cúi đầu yên lặng đi ra ngoài, đồng thời cũng không quên tùy tay đem cửa phòng đóng lại.
Trong lúc nhất thời, căn phòng không quá lớn chỉ còn lại hai người Ân Phượng Trạm cùng Nhiếp Cẩn Huyên.
Mà hiển nhiên, lúc này Nhiếp Cẩn Huyên vẫn còn đang nghiên cứu kim thêu cùng với miệng vết thương trên đỉnh đầu của Tiểu Như nên cũng không có chú ý tới tình hình xung quanh, thậm chí ở lúc Cố Hồng đóng cửa phòng lại, nàng mới đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời, nói.
"Đúng rồi, ta..."
Vẻ mặt Nhiếp Cẩn Huyên mang theo tia kinh hỉ, nhưng vào lúc nàng vừa mới mở miệng, lại chỉ thấy Ân Phượng Trạm nãy giờ đang đứng ở phía cửa bỗng nhiên bước nhanh tới đối diện, nhìn thẳng vào nàng.
"Nhiếp Cẩn Huyên, trước khi làm việc gì, ngươi có thể suy nghĩ một chút được không?"
Đứng ở trước mặt Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm từ trên cao nhìn xuống nói.
Hai mắt hắn lạnh lùng nhưng chứa đầy hỏa khí, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi không thôi.
Ánh mắt ấy cứ nhìn chằm chằm Nhiếp Cẩn Huyên, như hận không thể trong chớp mắt đem nàng ăn tươi nuốt sống!
Nhiếp Cẩn Huyên có chút dại ra, bởi vì nàng thật sự không hiểu được, như thế nào chỉ trong vài giây, nam nhân trước mắt này lại biến thành hung ác như vậy?!
"...Ngươi có ý tứ gì?"
"Ngươi hỏi bổn vương có ý tứ gì? Chẳng lẽ chỉ khi ở trước mắt người khác thể hiện ra bên ngoài rằng ngươi tài giỏi như thế nào thì bản thân mới thoải mái sao?! Hay là nói ngươi cảm thấy việc mở đầu người chết là một việc vô cùng quang vinh đi?"
"Ngươi...Ngươi là đang nói ta thích khoe khoang?"
Nhăn lại mi, Nhiếp Cẩn Huyên khó có thể tin được mà ngẩng đầu nhìn lại Ân Phượng Trạm, mà nghe vậy, nháy mắt Ân Phượng Trạm lại lạnh lùng cười.
"Bằng không đâu?"
Thấp giọng nói một câu, mà nói tới đây, Ân Phượng Trạm lại hơi hơi dừng lại một chút, sau đó đôi môi nhấp một cái, đồng thời tiến lên một bước, duỗi tay nắm lấy cằm của Nhiếp Cẩn Huyên.
"Nhiếp Cẩn Huyên, bổn vương vốn cho rằng lần này sau khi ta từ Thiên Khải trở về, nếu ngươi có chút tiến bộ, ta tự nhiên cũng hiểu được.
Nhưng xem ở hiện tại, ngươi vẫn là không có đầu óc như trước!"
"Bất quá, ngươi tốt nhất nhớ kĩ cho bổn vương.
Mặc kệ ngươi ngu ngốc cỡ nào, thì tốt nhất cũng phải xem rõ tình hình, nếu không đến lúc xảy ra chuyện, đừng nói bổn vương thấy chết mà không cứu..."
Từng câu từng chữ Ân Phượng Trạm nói vô cùng rõ ràng, giọng nói trầm thấp, gợi cảm mà mị hoặc, nhưng giờ khắc này lại làm cho lòng người phát lạnh.
Nhưng ngay sau đó, còn không đợi Ân Phượng Trạm đem lời muốn nói, nói ra hết thì Nhiếp Cẩn Huyên đã nháy mắt mở miệng đánh gãy câu nói của hắn.
"Cứu? Ân Phượng Trạm ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ nói, một khi Nhiếp Cẩn Huyên ta xảy ra chuyện, ngươi liền sẽ cứu ta sao? Vậy vừa mới lúc nãy, ngươi đã làm gì? Ngươi vẫn còn nhớ chứ?"
Nhiếp Cẩn Huyên không chút nào yếu thế trả lời lại một cách mỉa mai, nói tới đây, nàng liền đem một