Lăn lộn một đêm, cuối cùng sự tình cũng có chút manh mối.
Mà chờ Thuận Thừa Đế vừa rời khỏi.
Chúng phi tần ở Vinh Hinh Uyển cũng nhanh chóng giải tán.
Tiếp theo Nhiếp Cẩn Huyên cũng bồi Trương Quý Phi trở về Vĩnh Tin Cung.
Nhưng vốn dĩ Nhiếp Cẩn Huyên còn tưởng rằng đối với mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, Trương Quý Phi sẽ hỏi nàng rất nhiều vấn đề, nhưng lại không nghĩ tới, đối với chuyện Nhiếp Cẩn Huyên tự mình nghiệm thi, Trương Quý Phi không có hỏi nhiều.
Cho nên, Trương Quý Phi không hỏi, tự nhiên Nhiếp Cẩn Huyên cũng sẽ không chủ động giải thích.
Đồng thời, bởi vì chuyện này xảy ra trong cung, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không tính ở Vĩnh Tin Cung lâu hơn, cho nên sau buổi trưa hôm đó nàng liền trực tiếp hồi phủ.
...!
Nhiếp Cẩn Huyên trở về, cũng không có chờ Ân Phượng Trạm tới đón nàng.
Mà chờ Nhiếp Cẩn Huyên vừa đi, Trương Quý Phi vẫn luôn mỉm cười lại không khỏi âm trầm, sau đó đem thân mình dựa vào giường.
Thấy tình hình như vậy, Ngọc Châu đứng một bên vội vàng phất tay đem cung nhân trong điện đuổi xuống, sau cùng đi đến trước người Trương Quý Phi.
"Nương nương, ngài xem chuyện tối hôm nay, hung thủ chân chính sẽ là ai?"
Không lòng vòng, Ngọc Châu trực tiếp hỏi thẳng.
Đồng thời, Ngọc Châu tưởng tượng đến mọi chuyện xảy ra tối hôm nay, trong lòng không khỏi tức giận sinh khí.
"Ai..a.....A, trời biết!"
Nhưng khác với Ngọc Châu phẫn nộ, Trương Quý Phi lại lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Hai tròng mắt không khỏi đảo quanh, tiếp theo khẽ thở dài một cái.
"Bất quá, kỳ thật hung thủ là ai, đều không quan trọng.
Quan trọng là, cuối cùng đều đẩy lên đầu bổn cung, mới là chân chính!"
"Ách...Ý tứ của nương nương là....!Có người động thủ với nương nương?"
Nghe Trương Quý Phi nói, Ngọc Châu hơi nhíu mày, nhưng theo sau lại đột nhiên hơi cười.
"Nương nương, chẳng lẽ nói hung thủ lần này là Hoàng Hậu?"
"Có lẽ đi..."
Nhẹ nhàng trả lời Ngọc Châu một tiếng, sau đó Trương Quý Phi lại nháy mắt lạnh lùng cười.
"Bất quá, mặc kệ là ai xuống tay, nhưng chung quy Đoạn Nguyệt Thiền vẫn không thể thoát khỏi liên quan.
Nếu không, nhìn toàn bộ hậu cung, có ai sẽ không việc gì tìm bổn cung gây phiền toái! Trong đầu bổn cung trừ bỏ Đoạn Nguyệt Thiền nàng, liền không nghĩ ra người thứ hai!"
"Lại nói, cho dù trong cung này có người thật sự có cái gan lớn như vậy, nếu sau không có Đoạn Ngọc Thiền chống lưng, a...!Kia không khác gì lý luận suông! Bất quá chỉ là náo nhiệt mà thôi!"
Trương Quý Phi vân đạm phong kinh nói, mà nói tới đây, Trương Quý Phi bỗng nhiên ngừng lại, sau đó mới chậm rãi nâng mắt lên, đồng thời từ giường nệm ngồi dậy.
"Chỉ là lần này bổn cung không nghĩ tới, cuối cùng giúp bổn cung tránh thoát kiếp nạn này lại là nha đầu Nhiếp Cẩn Huyên! Càng không nghĩ tới nha đầu Cẩn Huyên kia còn giấu kín tài năng..."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng sau đó Trương Quý Phi không khỏi nghĩ tới thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên đích thân nghiệm thi, sau đó hơi hơi nhíu mày.
"Ngọc Châu, ngươi nói nha đầu Nhiếp Cẩn Huyên này là người như thế nào? Bổn cung tuy rằng cảm tạ nàng lần này giúp đỡ bổn cung giải vây.
Nhưng hiện tại không biết vì cái gì, bổn cung bỗng nhiên phát hiện, bổn cung có chút nhìn không thấu nàng..."
"Nhìn không thấu? Không thể đi...!Phía trước nương nương còn nói, Thần Vương phi là một người khôn khéo, không cao ngạo sao? Như thế nào..."
"Ai, không phải, bổn cung cũng không phải có ý tứ gì.
Bổn cung chỉ là cảm thấy..."
Nói tới đây, Trương Quý Phi hơi dừng một chút, sau đó nháy mắt ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Châu đang đứng.
"Ngọc Châu, ngươi nói lúc trước bổn cung cho người điều tra nha đầu Nhiếp Cẩn Huyên kia, nhưng người đó hồi báo như thế nào? Kiêu căng, tính tình táo bạo, điển hình là một tiểu thư bị nuông chiều, không có đầu óc, không biết chữ...!Nhưng từ ngày hôm qua nàng cùng Trạm Nhi tiến cung, cũng không hề có một chút tính tình như vậy?!"
"Nương nương nói như vậy, đảo cũng không sai...!Bất quá có lẽ người đi điều tra lúc trước có chút sai sót đi!"
"Sai sót? Kia kết quả điều tra không phải cho ra một người đầu óc ngu dốt sao? Thế nhưng chỉ chút sai sót mà thành như vậy? Ngay cả một cọng tóc cũng không giống?!"
"Ách..
Vậy đây là chuyện thế nào? Chẳng lẽ lúc ấy người bị điều tra, là người khác, cho nên mới có kết quả sai như vậy?"
Ngọc Châu không khỏi lớn mật giả thiết.
Nhưng theo sau không đợi Trương Quý Phi phản bác, liền chính nàng không nhịn được lắc đầu.
"Không thể, không thể, Vương phi là nữ chủ nhân Thần Vương phủ, cho dù nhận nhầm thành người khác, làm sao có thể nhận nhầm Vương phi? Chính là nương nương, theo những điều ngài nói, nếu không phải nhầm lẫn, vậy như thế nào..."
Giờ khắc này, Ngọc Châu có chút ngây ngốc.
Mà nghe Ngọc Châu phân tích hồi lâu, Trương Quý Phi mới ngẩng đầu, sau đó hơi hơi nhấp môi, tiếp theo liền suy tư nỉ non nói.
"Ngọc Châu...!Ngươi nói có thể hay không...!nha đầu Cẩn Huyên kia..."
Lời phía sau, Trương Quý Phi cũng không nói thêm.
Mà nghe lời này, nguyên bản còn đang âm thầm tột cùng chuyện này là như thế nào, Ngọc Châu lập tức sửng sốt.
"Ách...!Nương nương muốn nói gì? Thần Vương phi là gì a?"
"....!Không, không có gì..."
Cuối cùng, Trương Quý Phi cũng không đem giả thiết lớn nhất trong đầu mình nói ra.
Tiếp theo bất quá chỉ sau một lát, Trương Quý Phi cũng cảm thấy ý tưởng của mình quá mức hoang đường, sau đó nhịn không được lắc đầu.
Đúng vậy, sao có thể?! Cho dù Trạm Nhi có lớn gan như thế nào, cũng sẽ không thể làm như vậy!
Trong lòng Trương Quý Phi âm thầm nghĩ.
Mà nhìn bộ dáng Trương Quý Phi đầu tiên như đang suy tư cái gì, sau đó lại tự giễu lắc đầu, Ngọc Châu tức khắc có chút mơ hồ.
Ngay sau đó nhịn không được thấp giọng kiến nghị.
"Ách...!Bằng không, nếu nương nương thật sự có chút hoài nghi với Vương phi, không bằng nô tỳ cho người đi điều tra lại có được không?"
"Không cần! Mặc kệ nói như thế nào, nha đầu Cẩn Huyên kia cũng không phải địch nhân của bổn cung, mà nếu không phải là địch nhân, bổn cung không cần cố ý đi tra làm gì?! Hơn nữa, sau lưng Cẩn Huyên là Trạm Nhi, vạn nhất bổn cung lại cho người đi điều tra Cẩn Huyên, nếu để Trạm Nhi biết được, có thể tốt sao! Lại nói, hiện tại điều bổn cung cần chú ý không phải là Cẩn Huyên, mà là..."
Giơ tay lên, Trương Quý Phi phủ định kiến nghị của Ngọc Châu, sau đó đôi mắt khẽ híp lại.
"Từ trước đến nay, Đoạn Nguyệt Thiền đều không vừa mắt bổn cung, điều này không phải là ngày một ngày hai.
Hơn nữa sau lưng nàng còn có Đoạn gia, có Thái Tử, thế lực càng lúc càng khổng lồ, nếu bổn cung không chuẩn bị từ sớm e rằng..."
Sống trong cung hơn hai mươi năm, Trương Quý Phi sớm đã học được cách phòng bị chu đáo.
Mà vừa nghe lời này, tức khắc thần sắc của Ngọc Châu cũng nghiêm nghị lên không ít.
"Đúng vậy, nương nương nói rất đúng.
Trước sau Hoàng Hậu vẫn luôn coi nương nương là cái đinh trong mắt, cho nên nếu nương nương không đề phòng....!Bất quá, nô tỳ cảm thấy, chúng ta không những phải vạn vạn đề phòng Hoàng Hậu mà còn phải chủ động xuất kích.
Bằng không chỉ với chuyện hôm nay, lúc sau nhất định sẽ còn chuyện khác xảy ra.
Mà lúc này còn có Thần Vương phi hỗ trợ giải vây, có thể nói là vừa khéo.
Cho nên nương nương, chúng ta cần thiết sớm tính toán một chút!"
"Ân, lời ngươi nói thật ra không tồi!"
Ngước mắt liếc Ngọc Châu một cái, sau đó Trương Quý Phi liền đưa mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy tình hình như vậy, Ngọc Châu không nhịn được nói tiếp.
"Nương nương, không bằng chúng ta liền thừa dịp này, đem Hoàng Hậu..."
Lời còn lại, Ngọc Châu cũng không nói tiếp.
Bất quá ý tứ cũng thực rõ ràng.
Nghe được lời này, Trương Quý Phi không khỏi trầm tư một lát, sau đó bỗng nhiên híp mắt cười.
"Không cần gấp gáp, là hồ ly cuối cùng sẽ tự lộ đuôi mà thôi...."
Trên mặt Trương Quý Phi vẫn luôn nở nụ cười nhẹ nhàng, dứt lời, nụ cười ấy liền chợt tắt, sau đó cũng không ngẩng đầu khẽ phân phó với Ngọc Châu.
"Ngọc Châu, ngươi đi tìm mấy người khôn khéo đi nhìn chằm chằm cho ta."
"Vâng! Nương nương yên tâm, Đức Dương Cung bên kia có người của chúng ta, chỉ cần Hoàng Hậu có một chút động tĩnh, chúng ta liền biết."
Ngọc Châu tràn đầy tin tưởng, mà nghe được lời này, Trương Quý Phi lại lắc đầu.
"Sai rồi, bổn cung không phải nói ngươi phái người theo dõi tình hình của Đức Dương Cung."
"Ách...!Vậy ý của nương nương là..."
"Tôn Tài Nhân!"
...!
Vĩnh Tin cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.
Mà lúc này, không khí trong Đức Dương Cung lại dị thường khẩn trương.
Nguyên lai là hôm nay từ sau khi ở Vinh Hinh Uyển trở về, sắc mặt Đoạn Hoàng Hậu vẫn luôn âm trầm, khiến cho cung nhân của Đức Dương Cung sợ hãi, bất an, không dám hé răng nói một lời, chỉ sợ làm sai điều gì, chọc cho chủ tử giận liền mất mạng.
Toàn bộ Đức Dương Cung lâm vào mảnh quỷ dị.
Mà lúc này ở trong phòng, nhìn cung nữ lơ đãng đem nước trà rót đổ ra ngoài, Đoạn Hoàng Hậu đang ngồi trên ghế quý khí tức khắc liền sinh khí, ngay sau đó nhấc tay đem chén trà kia ném thẳng xuống đất.
ầm...."
"Ngu ngốc, rót trà cũng không xong?"
Vẻ mặt Đoạn Hoàng Hậu nghiêm khắc, ngũ quan mỹ diễm tràn đầy tia hung ác nham hiểm.
Nháy mắt, cung nữ bưng trà kia theo phản xạ cả người liền rung lên, tiếp theo liền thình thịch một tiếng quỳ xuống trên mặt đất.
"Hoàng Hậu nương nương tha mạng, Hoàng Hậu nương nương tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi, Hoàng Hậu nương nương tha mạng a....Ô ô...."
Cung nữ bị dọa đến nỗi cả người đều run bần bật, đồng thời lúc xin tha, trái tim không khỏi đập "thình thịch", sau đó hơi hơi ngẩng đầu lên.
Nháy mắt, liền thấy được cả khuôn mặt của cung nữ kia tràn đầy vết máu.
Nhưng lúc này, Đoạn Hoàng Hậu chỉ liếc mắt nhìn cung nữ kia một cái, sau đó lên tiếng.
"Tha mạng? Bổn cung tha mạng cho ngươi, chẳng lẽ là để ngươi phạm sai lầm thêm một lần nữa sao? Mà một nô tài ngay cả việt dâng trà cũng làm không tốt, bổn cung còn cần ngươi làm gì? Người tới, đem tên cẩu nô tài này kéo ra ngoài, đánh chết cho ta!"
"A....!không cần a, Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương tha mạng, tha mạng a..."
...!
Cung nữ kia kêu rên thảm thiết.
Nhưng mặc cho nàng cầu xin, kêu la cỡ nào, thì cũng không cứu được tánh mạng của bản thân.
Mà chờ cho cung nữ kia bị kéo xuống, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, chúng cung nhân hầu hạ ở bên cạnh càng bị dọa cho cả người phát run, chỉ biết cúi đầu im lặng, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều.
Theo sau, trong không khí yên tĩnh này, bỗng nhiên thấy cung nữ Hương Di cũng chính là quản sự của Đức Dương Cung từ bên ngoài vội bước vào.
Từ nhỏ Hương Di đã được sắp xếp ở bên cạnh hầu hạ Đoạn Hoàng Hậu, một đường bắt đầu từ khi Đoạn Hoàng Hậu vẫn còn là một khuê nữ, cho đến bây giờ trở thành nhất quốc chi mẫu.
Có thể nói Hương Di đã làm bạn bên cạnh Đoạn Hoàng Hậu hơn nửa đời người.
Cho nên, ở trên đời này, không ai có thể hiểu rõ Đoạn Hoàng Hậu hơn Hương Di.
Vì thế, lúc này vừa thấy bộ dạng khẩn trương của mọi người ở trong phòng, cùng với chén trà bị vỡ trên mặt đất, Hương Di lập tức minh bạch.
Cho nên, chờ sau khi vào cửa, Hương Di liền vung tay lên.
"Đều lui xuống trước đi."
"Vâng."
Có sự phân phó của Hương Di, mọi người liền cung kính một tiếng rồi lập tức lui nhanh ra ngoài.
Mà chờ cho chúng cung nhân vừa đi, Hương Di mới chậm rãi đi đến bên cạnh Đoạn Hoàng Hậu, nói.
"Chủ tử, ngài vẫn còn vì chuyện tối hôm qa mà sinh khí sao? Kỳ thật nô tỳ cảm thấy, chuyện này cũng không có gì để sinh khí cả!"
Hương Di nhẹ nhàng mở miệng, mà đồng thời khi nói chuyện, nàng liền cầm ấm trà bên cạnh rót cho Đoạn Hoàng Hậu một ly, sau đó đưa qua.
"Lại nói, vị ở Vĩnh Tin Cung kia, nhìn bề ngoài hiền lành, ôn nhu, thế nhưng cũng không phải đền cạn dầu, chủ tử không cần vì nàng mà sinh khí, nếu không, vì nàng mà giận ảnh hưởng đến sức khỏe, ngược lại còn làm nhân gia người ta đắc ý!"
Nghĩ đến, nhìn toàn bộ Đông Lăng Quốc mà xem, trừ bỏ Thuận Thừa Đế, cũng chỉ có Hương Di mới dám ăn nói như vậy với Đoạn Hoàng Hậu.
Mà nghe vậy, nguyên bản sắc mặt Đoạn Hoàng Hậu còn đang âm trầm lập tức ngước mắt trừng Hương Di một cái, nhưng theo sau không khỏi mím môi, tiếp nhận trà, rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Bổn cung không có sinh khí, chỉ là cảm thấy có chút tức giận mà thôi."
Giương giọng nói một câu, dứt lời, tiếp theo Đoạn Hoàng Hậu liền đem chén trà trong tay mình đặt lên bàn.
"Bất quá, ngươi nói rất đúng, nữ nhân kia không hề hiếu chiến như người khác, bằng không, mấy năm nay bổn cung sao có thể để nàng sống tốt được.
Hơn nữa, ngay từ đầu, bổn cung cũng không nghĩ chỉ bằng một tài tử không được