Nhiếp lão Tướng Quốc cảm thấy bản thân mình sắp ngất rồi.
Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên từ khi sinh ra đã là một người vô cùng ngoan cố, cho nên tuy rằng hiện tại Nhiếp lão Tướng Quốc đã hết lòng khuyên bảo, nhưng Nhiếp Cẩn Huyên vẫn kiên định.
"Nữ nhi không hề cáu kỉnh, cũng không giận hờn vu vơ.
Nếu phụ thân không đồng ý để nữ nhi trở về phủ, vậy nữ nhi sẽ tự dọn ra ngoài ở!"
"Dọn ra ngoài? Đi nơi nào?"
"Thuê nhà để ở!"
"Ngươi...."
Lúc này rốt cuộc Nhiếp lão Tướng Quốc cũng bị nàng chọc tức nói không ra lời.
Nhưng mặc kệ nàng quậy phá như thế nào, chung quy Nhiếp lão Tướng Quốc vẫn yêu quý nữ nhi thân sinh của mình.
Cho nên chờ sau khi phục hồi lại tinh thần, Nhiếp lão Tướng Quốc đành đầu hàng nói.
"Ai, được rồi, cứ ở nhà đi! Như thế được chưa? Bất quá Cẩn Huyên a, ngươi có thể nói với phụ thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Thành thân đã hơn nửa năm, không phải mọi chuyện đều tốt sao, như thế nào hôm nay lại...!Đến tột cùng mọi chuyện là thế nào a?"
"Phụ thân, vấn đề này người đừng hỏi nữa.
Tóm lại, nữ nhi làm như vậy là có nguyên nhân."
...!
Nhiếp Cẩn Huyên không nghĩ sẽ kể mọi chuyện ra, mặc cho người khác đồn đại thế nào, nàng cũng sẽ không nói nửa chữ.
Cho nên cuối cùng Nhiếp lão Tướng Quốc chỉ đành bất lực trở về.
Nhưng trước sau gì Nhiếp lão Tướng Quốc vẫn rất quan tâm nữ nhi nhà mình, cho nên sau khi ở chỗ Nhiếp Cẩn Huyên không hỏi han được sự tình gì, liền tìm Tiểu Tú đến để dò hỏi, đáng tiếc Tiểu Tú lại không ở đây, cho nên cuối cùng Nhiếp lão Tướng Quốc cũng không biết có chuyện gì xảy ra mà khiến Nhiếp Cẩn Huyên tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ.
Mà cùng lúc đó, chờ bên này Nhiếp lão Tướng Quốc vừa rời khỏi, Trần thị - đại phụ nhân của Nhiếp gia cũng nhanh chóng phái người lại đây hỏi thăm, nói là hiện tại thời gian cũng đã trễ, xin Nhiếp Cẩn Huyên nghỉ ngơi trước, ngày mai nhất định sẽ sang đây chào hỏi.
Trần thị là thị thiếp được nâng lên làm chính thê, cũng không phải là mẹ đẻ của Nhiếp Cẩn Huyên.
Cho nên đối với việc Trần thị không lập tức sang đây, Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy không có gì là không ổn, ngược lại nếu đêm nay nàng ta lặn lội tới đây, mới có điểm cổ quái! Rốt cuộc trong trí nhớ của Nhiếp Cẩn Huyên, vị Nhiếp đại phu nhân này chẳng phải là đèn cạn dầu!
Một đêm yên bình trôi qua, đảo mắt đã đến sáng hôm sau.
Ở Nhiếp phủ nghỉ ngơi một buổi tối, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng đỡ giận hơn một chút.
Vì thế, mới sáng sớm Nhiếp Cẩn Huyên đã thức giấc, rửa mặt chải đầu đơn giản, sau đó liền mang theo Tiểu Tú đến hậu đường.
Bởi vì Nhiếp Cẩn Huyên biết, cho dù hiện tại nàng đang ở nhà mẹ đẻ, nhưng chưa chắc có thể trải qua cuộc sống yên ổn.
Trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên âm thầm tính toán, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, không một gợn sóng.
Mà theo sau, chờ tới thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên đi vào hậu đường, phát hiện