Đứng trong sân viện Vĩnh Tin Cung, NHiếp Cẩn Huyên đem từng câu từng chữ nói ra vô cùng rõ ràng, mà biểu tình trên mặt cũng thập phần nghiêm túc cùng uy nghi, không hề có tia đùa giỡn, mỉa mai.
Mà nghe vậy, Ân Phượng Hiên lập tức ngẩn ra, nhưng theo sau Nhiếp Cẩn Huyên không đợi hắn phản bác, liền trực tiếp kéo theo Nhiếp Cẩn Huệ đi thẳng vào đại điện.
Mà nhìn theo bóng dáng của tỷ muội Nhiếp gia vừa rời đi, sau một hồi lâu Ân Phượng Hiên mới hồi phục lại tinh thần, ngay sau đó nhịn không được quay đầu nhìn Ân Phượng Trạm đang đứng yên bên cạnh, thấp giọng hỏi.
"Tứ ca, nàng....!Nàng làm sao vậy?"
Trên mặt Ân Phượng Hiên mang theo tia kinh ngạc không thôi, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Nhiếp Cẩn Huyên nhanh chóng bước vào thiên điện, việc này càng làm Ân Phượng Hiên hắn khó hiểu hơn.
Nhưng lúc này, nghe được câu hỏi của Ân Phượng Hiên, Ân Phượng Trạm không trả lời, chỉ đứng ngây người nhìn theo bóng dáng của ai kia.
....!
Đây chỉ là nhạc đệm ban đầu, theo sau mọi người liền đến thiên điện thỉnh an Trương Quý Phi.
Mà đối với việc có thể nhìn thấy Nhiếp Cẩn Huyên một lần nữa, đã làm cho Trương Quý Phi cao hứng hơn bao giờ hết, nhưng khi đảo mắt nhìn thấy Nhiếp Cẩn Huệ, Trương Quý Phi cũng sửng sốt một hồi.
Bất quá, tuy là lần đầu tiến cung, cũng là lần đầu gặp mặt Trương Quý Phi, nhưng mỗi cử chỉ, lời nói của Nhiếp Cẩn Huệ đều vô cùng quy củ, không có gì để chê trách, cộng thêm dung mạo của nàng thuộc dạng thanh tú, nho nhã, cho nên chẳng tốn nhiều thời gian, Nhiếp Cẩn Huệ đã chiếm được sự yêu thích của Trương Quý Phi.
Thậm chí khiến Trương Quý Phi phải khen nàng liên tục, nào là một cô nương tốt, hiểu lễ nghĩa...!
Nhưng sau một hồi trò chuyện, mọi người lại không khỏi nhắc tới chuyện Dung Hinh Uyển