Giọng nói của lão hòa thượng này không lớn, nhưng những người có mặt đều nghe rất rõ ràng, ai ai cũng sắc mặt khó coi, Thục sơn là đại môn phái không sai, nhưng cái người ta tu là kiếm đạo, pháp bảo cũng chưa đến vài món, tuy ngàn năm trước từng hưng thịnh một thời, nhưng sau đó dần dần sa sút, là do luôn bị Côn Lôn chèn ép, lần này làm ra thanh thế lớn như vậy, lại dùng cả dị bảo này để tăng thể diện, trong lòng chúng nhân đều hiểu, e rằng đó chỉ là thị uy thôi. Truyện "Phật Đạo "
Nhưng số tu sĩ này, ngoại trừ Đạo Nhất thiên sư của Long Hổ sơn ra, đều là tản tu không có sơn môn, những ai có môn phái thì cũng chỉ là môn phái nhỏ như con tép, lần này Thục sơn phát nhiều thiếp mời, mời tất cả họ đến đây, những tu sĩ này dù gì thì cũng phải nể mặt Thục sơn một chút. Dù sao thì số tu sĩ này đều là tản tu, cũng không đến lượt họ tranh giành môn phái, họ hiểu rõ rằng, kỳ thực khai phái đại điển lần này của Thục sơn, là làm để cho Côn Lôn xem. Tuy Long Hổ ở Mao sơn cũng là đại phái, thanh danh hiển hách, nhưng ngững năm gần đây phát triển không nhanh bằng Thục sơn.
Có một số tu sĩ đã nghĩ thông đạo lý này, sắc mặt cũng dịu lại, Thục sơn có làm lớn hơn nữa cũng không liên quan gì đến họ, thậm chí ai ai cũng có tâm lý đang xem kịch. Có một số tu sĩ còn đĩnh đạc nói: “Không biết hôm nay Côn Lôn có ai đến không ?”
“Chắc chắn sẽ đến, Thục sơn không lý nào lại không mời Côn Lôn, hai phái cũng phải tạo dựng mối quan hệ tốt ở ngoài mặt chứ ? Côn Lôn không đến, đó chẳng rõ ràng là tỏ ra yếu thế hơn sao ?”
“Vậy cũng chưa chắc, chẳng phải Mao sơn không phái ai đến sao ?”
“Mao sơn ? Mao sơn có vài đệ tử đã bị mất tung tích, nghe nói là bị cao thủ ma đạo giết rồi, hiện giờ trên Mao sơn đang sứt đầu mẻ trán.”
“Ma đạo ! Bây giờ làm gì cào cao thủ ma đạo chứ ? E là ngươi đã nghe lầm chăng !”
Những tu sĩ này tụ năm tụ ba mà bàn luận, nào có nửa điểm giống những người tu đạo chứ, ngược lại giống người trong thành thị đang bàn luận về tin tức hơn. Xem ra những vị tản tu này cũng là người theo kịp thời thế, dung nhập vào xã hội hiện đại. Đạo Nhất thiên sư và môn hạ bốn đệ tử đứng một bên, cũng không bắt chuyện với những tu sĩ đó, có vẻ nổi trội giữa đám đông. Những tu sĩ này cũng tự biết thân biết phận, không đến bắt chuyện, thực ra người tu đạo rất xem trọng thực lực, không có thực lực, nói chuyện cũng không tự tin, những tu sĩ này đạo hạnh cao nhất cũng chẳng qua là vừa mới vào Hóa Thần kỳ, nào có tư cách nói chuyện với Đạo Nhất thiên sư một trong bốn đại tông sư chứ.
Trong lúc nói chuyện, đầu bên kia của chiếc cầu lớn hình vòm do Kim Long Thiên Thê hóa thành, có mười mấy vị lão đạo mình mặc đạo bào cùng một màu xanh bước đến, lão đạo đi đầu chính là Thanh Hư lão đạo chưởng môn Thục sơn, đứng sánh vai cùng ông ta là một vị tu sĩ trung niên ba chòm râu đen dài phất phơ trước ngực, nếu không phải là Linh Hư một trong tứ đại tông sư thì còn là ai chứ, Đạo Nhất thiên sư thấy Linh Hư bước ra, sắc mặt liền thay đổi, với tu vi của ông đương nhiên có thể nhìn ra điểm không tầm thường của Linh Hư lão đạo. Nhưng kinh ngạc trên mặt ông vừa hiện lên đã mất ngay, ánh mắt hai người gặp nhau, trong không trung dường như muốn xẹt ra lửa.
Thanh Hư lão đạo nhìn thấy hai người liền cười hiểu ý, bèn gọi chúng đạo sĩ đi theo chiếc cầu vàng bước vào bên trong động phủ của Thục sơn. Mười mấy lão đạo đó rõ ràng đều có tu vi Hóa Thần trung kỳ, có vài người thậm chí đã tiến vào Hóa Thần hậu kỳ. Những tu sĩ đó tuy đều không nhìn ra tu vi của mười mấy lão đạo này rốt cuộc đến đâu, nhưng lại cảm nhận được khí thế ngút trời và chân nguyên lay động trên thân của họ, mười mấy lão đạo này đều là trưởng lão Thục sơn, hoặc là sư đệ hoặc là sư huynh của Thanh Hư lão đạo, nhất là đệ tử của Thanh Hư lão đạo, Hư Kiếm Không cũng lẫn trong này, khí thế trên thân hắn quả nhiên cũng không thua kém đám lão đạo này, những tu sĩ đó ai ai cũng thật sự kinh ngạc, đều trầm mặc không nói.
Trong nhất thời cả đám biển mây đều biến thành trời quang mây tạnh, chỉ còn