“Viên đệ nói đúng đấy đại ca! Hiện nay pháp bảo phòng vệ mạnh nhất của chúng ta cũng chỉ có Thiên Nhất Huyền Thủy Tráo luyện chế từ Thiên Nhất Chân Thủy, đối phó với pháp bảo lợi hại của người tu đạo còn được, nhưng muốn chống lại thiên kiếp e rằng còn kém xa!”
Thanh Thần Tử phất cây Tử Kim phất trần trên tay một cái, mặt biển bắn lên rất nhiều bọt nước, đám xác cá bị Chu Thanh đánh chết đều dạt hết đi nơi khác, cả vùng biển rộng lại trở về tĩnh lặng, chỉ dựa vào pháp lực ung dung tự tại này thôi đủ thấy người này đã là cao thủ Phản Hư sơ kì rồi, hải ngoại tán tu, quả nhiên ai nấy đều là người tu hành chính hiệu.
Dừng lại giây lát, Thanh Thần Tử lại lên tiếng: “Đại ca còn nhớ vụ việc hơn 200 năm trước của Đằng Giao chân nhân ở Bắc Hải Cực Âm đảo chứ?”
Hồng Phát lão tổ nghe Thanh Thần Tử nhắc đến cái tên Đằng Giao chân nhân, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, khuôn mặt vốn hồng hào giờ tối sầm lại, toàn thân run bần bật, ngay cả cột nước đang đứng cũng phát ra âm thanh chao đảo.
Hải ngoại tu đạo giới không ai là không biết rõ, Đằng Giao chân nhân của Bắc Hải Cực Âm đảo là cao thủ hàng đầu mấy trăm năm trước, vốn không phải là loài người, chính là một con Hàn Băng Ly Long tu hành ngàn năm cuối cùng đã hóa thành hình người, pháp lực thông huyền vô biên. Đằng Giao chân nhân sau khi lột xác thành người, công lực càng ghê gớm hơn, vận dụng phép thần thông tạo dựng một động phủ hoa lệ ở vực nước sâu Bắc Hải trải dài mấy trăm dặm, thu nhận môn đồ, xưng bá một phương trong hải ngoại tu đạo giới, chỉ là do quá oai phong, Đằng Giao chân nhân cuối cùng đã phải đối mặt với Cửu Thiên Lôi Kiếp.
Cửu Thiên Lôi Kiếp vô cùng hung tợn, Đằng Giao chân nhân tung hết pháp bảo, không những không chống đỡ nổi mà còn bị đánh cho tan tành xác pháo, cơ thể nát thành cám, ngay cả mấy trăm tên đệ tử pháp lực cao cường cũng bị chết mất một nửa, còn một nửa chạy tán loạn mới giữ được tính mạng.
Cuối cùng Cửu Thiên Lôi Kiếp đập tan tành luôn động phủ của Đằng Giao chân nhân mới chịu dừng lại, trong nhất thời hải ngoại tu đạo giới ai nấy đều bấn loạn, cố hết sức thu thập thiên tài địa bảo tế luyện pháp bảo, thêm một món pháp bảo lợi hại thêm một phần hy vọng giữ lấy tính mạng.
Uy lực của thiên kiếp có lớn có nhỏ, chia làm Tứ Cửu, chính là tứ trùng tiểu kiếp, cửu trùng đại kiếp, uy lực mạnh hay yếu tùy theo nghiệt duyên của mỗi người quyết định, Đằng Giao chân nhân lần đó dính phải Cửu Thiên Lôi Kiếp dữ tợn nhất, một trong cửu trùng đại kiếp, vượt qua được Tứ Cửu thiên kiếp là có thể phi thăng thành tiên, chỉ cần tích tụ đủ năng lượng đột phá hư không là tới được tiên cảnh.
Người tu đạo nào phàm là sắp đạt tới Phản Hư trung kì đều cảm nhận được kiếp số của mình, có câu kiếp số khó tránh, muốn tránh là không thể nào, chỉ còn cách chống đỡ mà thôi.
Hễ đạt tới Phản Hư trung kì là phải trước sau nhận lấy khảo nghiệm từ Tứ trùng tiểu kiếp, vượt qua Tứ trùng tiểu kiếp rồi sẽ thuận lợi tiến vào Phản Hư hậu kì, Phản Hư hậu kì càng khó khăn muôn phần, phải đối mặt với Cửu trùng đại kiếp, lần sau dữ dội hơn lần trước. Con đường thành tiên gian nan hiểm trở, chết không toàn thây là chuyện thường, bằng không từ xưa đến nay hễ ai tu hành đều thành tiên hết rồi, đâu có như cả ngàn năm qua chưa một ai đắc đạo phi thăng.
Đằng Giao chân nhân vốn đã vượt qua được Tứ trùng tiểu kiếp, đạt cảnh giới Phản Hư hậu kì, do bản thân là Hàn Băng Ly Long, pháp lực còn cao hơn gấp mấy lần các tu sĩ Phản Hư hậu kì cùng đẳng cấp, thế nên khinh thường chả mấy quan tâm đến Cửu trùng đại kiếp, cũng không tốn công sức tế luyện thêm pháp bảo lợi hại, cuối cùng bị hồn xiêu phách tán.
Hồng Phát lão tổ chính là cao thủ sắp tiến vào Phản Hư trung kì, tuy chỉ đối mặt với Tứ trùng tiểu kiếp, uy lực không dữ dội như Cửu trùng đại kiếp mà Đằng Giao chân nhân hứng chịu, nhưng giờ đây trong lòng không hề có chút niềm tin.
“Ài! Chúng ta là người tu đạo, khó khăn trùng trùng, nghịch thiên hành sự, nếu quả thật có ngày đó cũng đành phải nghe theo ý trời sắp đặt vậy!” Nghe Thanh Thần Tử nhắc đến Đằng Giao chân nhân, Hồng Phát lão tổ bỗng nhiên chán nản hẳn, “Chúng ta là nhân sĩ tán tu, tay trắng khai phá ra động phủ này cũng coi như tạo dựng được chút cơ nghiệp, các bậc tiên nhân tiền bối môn phái khác để lại pháp bảo độ kiếp, chúng ta tất nhiên không đủ sức so sánh, chi bằng hãy tĩnh tâm tu luyện, đợi khi công lực gia tăng rồi, 3 chúng ta liên thủ xuống vùng biển sâu hơn xem có tìm được kì trân linh dược nào không, bây giờ tốt nhất đừng nên sinh sự, tránh kết thù kết oán, lại phải giao chiến lãng phí mất thời gian tu luyện thì không hay lắm.”
Ngừng lại một lát, Hồng Phát lão tổ nói với con vượn nước: “Đệ cũng đã tiến vào cảnh giới Phản Hư sơ kì rồi, e là chỉ hơn trăm năm nữa thôi là cảm nhận thấy Tứ trùng tiểu kiếp!”
Vượn nước ngớ người giây lát, nói: “Đại ca tinh mắt lắm, hơn 10 năm trước đệ đã tu luyện đến cảnh giới Phản Hư rồi, muốn thoát khỏi thân xác người vượn này chả có gì khó, chỉ là hao tốn nhiều pháp lực, dù gì thì thân xác đệ chả khác biệt nhiều với con người, thôi thì mặc kệ nó vậy! Đằng Giao chân nhân là Hàn Băng Ly Long, tại sao cứ phải hóa thân thành người thế nhỉ? Nói đến trong yêu tộc, loài vượn như đệ đây quả là chiếm lấy ưu thế, không cần tổn hao pháp lực đi hóa thân thành người.”
Thanh Thần Tử thấy Hồng Phát lão tổ trở nên chán nản, thầm trách mình lắm mồm khơi lại chuyện cũ, liền lái sang chuyện khác: “Đệ sinh ra đã là vượn nước, dưới nước chính là thiên hạ của đệ rồi, chỉ cần đệ tu luyện thêm, muốn xuống độ sâu vài ngàn trượng không phải chuyện khó, truyền thuyết kể rằng nơi độ sâu mấy ngàn dặm có động phủ của tiền bối tiên nhân đắc đạo phi thăng bỏ lại, chỉ cần tìm thấy vài món pháp bảo độ kiếp, vậy muốn vượt qua thiên kiếp cũng chẳng khó khăn gì, năm xưa Đằng Giao chân nhân sát nghiệp quá nặng, thêm vào tự cao tự đại nên mới có kết cục thê thảm. Đại ca phúc duyên thâu hậu, chắc chắn có thể vượt qua thiên kiếp dễ dàng, đến lúc đó 3 chúng ta tiêu diêu tự tại ngoài tiên giới, thích thú làm sao!”
Thiên Thủy Tam Thánh tình như thủ túc, Thanh Thần Tử lựa lời trấn an Hồng Phát lão tổ, đối mặt với thiên kiếp, bất cứ người tu đạo nào đều khó giữ tâm trạng bình tĩnh được.
“Nhị ca nói phải lắm, chúng ta là nhân sĩ tán tu, đâu thể lười biếng như bọn tu sĩ trung thổ được, bọn chúng có pháp bảo thượng cổ do sư môn để lại chống chọi với thiên kiếp, còn chúng ta chỉ biết tự tế luyện thôi. Lão Viên sẽ chuyên tâm tu luyện thêm, xem có thể tiến hóa tiếp cơ thể vượn nước này không, đến lúc đó đệ lặn xuống vực sâu vạn trượng, giúp đại ca tìm Thủy Tinh cung của tứ hải long vương. Hí hí!” Con vượn nước khoa tay múa chân phấn khích gào thét om sòm, nhưng tính ra nó là một con yêu quái trọng tình trọng nghĩa, so với các vị tông sư ở trung thổ tốt hơn ngàn vạn lần.
“Cái con vượn này, cứ lo mơ mộng, khoan nói đến có Thủy Tinh cung hay không, cho dù có thì ở độ sâu vạn dặm, dù là thần tiên hạ phàm cũng chưa chắc đến được!” Hồng Phát lão tổ hồi phục tâm trạng, quay sang trách mắng con vượn nước. Truyện "Phật Đạo "
“Khí khí!” Nghe Hồng Phát lão tổ trách mắng, con vượn nước cười giả lả vài tiếng, nói tiếp: “Đại ca, bây giờ chúng ta phải làm sao, người kia pháp lực thông huyền, lại có dị bảo trong tay, nếu như hắn quay lại trả thù, vậy chúng ta sẽ rắc rối to đấy! Tuy chúng ta không sợ, nhưng động phủ của chúng ta không mấy kiên cố, nếu hắn thả mấy con thủy quái kia ra, e rằng động phủ vất vả gầy dựng của chúng ta không giữ được đâu. Nhớ lại thật kinh khủng! đệ còn tưởng là vài con rết bé nhỏ, nào ngờ chúng biến hóa được to đến thế, kì lạ nhỉ?” Con vượn nước đưa tay ra sau ót vỗ vỗ nhìn thật tức cười.
Hồng Phát lão tổ và Thanh Thần Tử không biết trả lời thế nào, đưa mắt nhìn nhau, Thanh Thần Tử nghiêm nghị nói: “Bây giờ chỉ còn cách chờ đối phương tìm đến thôi, chúng ta giải thích vài câu, mọi người kết làm bằng hữu, dù gì thì người kia đâu có tổn thất, nếu như người đó không muốn hóa thù thành bạn, lúc đó chúng ta ra tay cũng chưa muộn, động phủ hủy đi có thể xây lại, Thiên Thủy Tam Thánh chúng ta không phải hạng yếu đuối, ngay cả các đại môn phái khắp đại dương cũng phải nể mặt, tất nhiên không thể làm hại danh tiếng rồi.”
Thiên Thủy Tam Thánh đều là người hiểu chuyện, không ngông cuồng như tu sĩ của trung thổ, họ đương nhiên nhìn ra Chu Thanh không phải hạng dễ bị bắt nạt.
Hồng Phát lão tổ góp ý kiến: “Động phủ là tâm huyết của chúng ta, hủy đi cũng thật đáng tiếc, chúng ta cứ gia cố thêm bằng trận pháp phòng thủ, nếu như người kia muốn đánh nhau, vậy chúng ta sẽ giao chiến với hắn ngay mặt biển.”
Thanh Thần Tử và vượn nước đều gật đầu tán thành, 2 người một yêu lặn trở xuống đáy biển. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh bay xa trăm dặm, chui vào không gian ảo của mình, suốt dọc đường toàn cảm nhận được không ít khí tức mạnh mẽ dưới đáy biển, Chu Thanh trong lòng kinh ngạc: “Hải ngoại tán tu giới quả nhiên không thể xem thường, đâu đâu cũng là cao thủ, suốt đường đi ta thấy có ít nhất mười mấy nhân vật Hóa Thần hậu kì rồi, đâu giống với trung thổ Đạo môn, người thì đông nhưng toàn là hạng vô dụng.”
Chu Thanh đang phân vân có nên quay lại trả thù hay không, ngộ nhỡ đối phương có bằng hữu gì đó, tụ tập đám đông cao thủ đối phó với mình, e rằng không địch nổi số đông đâu, hơn nữa đám hải ngoạn tán tu này đâu có ai yếu, toàn là thứ dữ cả.
Suy đi tính lại, Chu Thanh quyết định gạt chuyện này sang một bên đã, lo chuyện khác quan trọng hơn.
“Ài! Bị gì thế nhỉ? Không giống như tẩu hỏa nhập ma, chân nguyên rối loạn trong cơ thể đã được ta điều tức rồi mà, sao còn chưa chịu tỉnh?” Chu Thanh lắc đầu hết cách với Vân Hà tiên tử vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại.
“Chắc không bị gì chứ! Ta đừng nên làm bừa thì tốt hơn, lỡ càng lo càng tệ thì nguy!” Vân Hà tiên tử bị cơn mưa tạt ướt toàn thân, y phục bó sát vào thân thể, để lộ từng đường cong quyến rũ, phối hợp với dung mạo như hoa như ngọc, đúng là có phần khiêu khích người khác phạm tội, chỉ có điều Chu Thanh không hề có ý niệm xấu, chỉ là lo lắng Vân Hà tiên tử có tỉnh lại được không? Dù sao thì hắn đã nhận lời giúp Vân Hà tiên tử vượt qua nghiệt duyên, giờ vô duyên vô cớ thành ra thế này, Chu Thanh ít nhiều có chút cảm giác tội lỗi.
Rắc! Trên tế đài đột nhiên có tiếng nứt vỡ khẽ vang lên.
“Ta quên béng mất chuyện này rồi!” Chu Thanh vỗ trán một cái, thì ra ma khí Hóa Huyết thần đao lưu lại trên thân xác vẫn còn chưa ép hết ra ngoài, vẫn bị nén ở đôi chân, Quỳ Thủy Tinh Anh mất đi thủy nguyên lực bổ sung, giờ đã không còn cầm cự nổi, ma khí lại tràn ngược lên tới ngực, nhất là trong không gian ảo, Quỳ Thủy Tinh Anh không hấp thu được thủy nguyên lực, sắp bị ma khí xuyên phá lan lên não, tiếng nứt vỡ vừa rồi chính là ma khí phá tung Quỳ Thủy Tinh Anh phát ra.
“Hí hí! Tưởng không có thủy nguyên lực là ta chịu thua hả?” Chu Thanh lấy ra một viên xá lợi to nhất, viên xá lợi này là của Đạt Lai Lạt Ma để lại, 3 viên xá lợi phỗng tay trên từ Càn Cơ lão đạo đều chứa công lực thâm hậu, còn 2 viên bị lão cướp lại nhỏ hơn một chút.
“Đi!” Chu Thanh vận dụng niệm lực từ Kim thân pháp tướng đánh viên xá lợi vào giữa trán thân xác. Xá lợi vốn là tinh thần niệm lực của các cao tăng lạt ma hóa thành, vô cùng tinh khiết, Đạt Lai Lạt Ma đã chuyển thế 4 lần, tinh thần niệm lực tích tụ được rất mạnh, thêm vào nguyên thần của Đạt Lai Lạt Ma dính trên xá lợi đã bị Càn Cơ lão đạo dùng Tam Vị Chân Hỏa xóa bỏ, bây giờ chỉ còn lại tinh thần bản nguyên tinh khiết nhất.
Viên xá lợi lọt thẳng vào giữa trán Chu Thanh, Chu Thanh cẩn thận dùng niệm lực từ từ hòa tan viên xá lợi, vốn tưởng phải mất một lúc lâu mới luyện hóa xong, ai ngờ viên xá lợi vừa lọt vào thân xác Chu Thanh đã tan ra, thần niệm dữ dội bắn tung tóe trong óc, may mà Chu Thanh cảnh giác, bằng không chắc chưa đợi ma khí Hóa Huyết thần đao lan tới nơi thì bộ não thân xác đã bị hủy rồi.
“Cái gì thế này? Chẳng lẽ môn công phu mình tu luyện có công năng luyện hóa nhanh chóng xá lợi của tên hòa thượng béo ú ấy? Vậy sau này ta cứ đi cướp lấy xá lợi của bọn cao tăng nâng cao công lực thôi. Dễ hấp thu như thế, đúng là so với linh đơn còn công hiệu hơn!” Chu Thanh vội vàng điều tiết niệm lực, hấp thu hết cả viên xá lợi, kim thân pháp tướng trở nên sáng rực hơn, rõ ràng đã mạnh lên