Hai người Hiên Viên pháp vương và Ôn Lam Tân thấy Thương Lãng thủy mạc mở ra một lối nhỏ, liền nhìn nhau, khí thế dịu đi nhiều, họ đương nhiên nhìn ra, lối ra đó đúng là thật, nguyên lực nước của hải dương bên ngoài dâng trào, nguyên lực nước của cả cái Thương lãng thủy cung dày đặc đến sặc người, nhưng tử diệm trên Bát Cảnh Cung đăng lại không hề có vẻ muốn tắt, vẫn cứ sáng tỏ, Hiên Viên pháp vương và Ôn Lam Tân đều cảm giác được mùi khủng khiếp được bao hàm bên trong đó.
“Đông Tử ! Ngươi hãy nhớ lấy, lão tổ ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Hiên Viên pháp vương biết con Thiên quỷ kia của mình không thể đòi lại được nữa rồi, Thiên Địa Hỏa Võng mà Bát Cảnh Cung đăng và Đâu Suất tử diệm thi triển ra, Hiên Viên pháp vương tuy chưa từng được xem qua một cách cụ thể, nhưng cũng không muốn nếm thử, nhất là còn có một sợi Khốn Tiên thừng đang chằm chằm như hổ đối, tuy không biết tại sao tên Huyền Võ lão đạo lại đột nhiên thả mình đi, nhưng Hiên Viên pháp vương cũng biết nơi này không nên ở lâu, nhất là ông cảm giác có mấy luồng khí tức mạnh mẽ từ bên trong Thương Lãng thủy cung bay ra, trong đó có năm luồng khí tức quả nhiên là của cao thủ Phản Hư, Hiên Viên pháp vương nào còn tâm trí mà nấn ná, để lại một câu tức tối, hai người cưỡi trên độn quang xuyên qua lối nhỏ trên bức màn nước, chui vào trong biển, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, đến cả Thiên Huyền Huyết Ma và hai cái huyết ảnh cũng không kịp mang theo.
“Pháp vương không tiễn nha !” Chu Thanh vận chân nguyên thốt ra một câu, cả cái Thương Lãng thủy cung tiếng sóng rì rào, truyền đến mỗi một ngóc ngách. Thật ra mà nói, sau khi được thấy uy lực của Thiên quỷ, Chu Thanh quả thật có chút buồn bực, tên lão yêu Hiên Viên pháp vương này có thù ắt báo, sau này đúng là nên cẩn thận hơn, nguyên thần thứ hai mà Ôn Lam Tân ngưng luyện, thực lực chắc không chỉ tăng gấp đôi so với lúc trước đâu, hai người này mà liên thủ với nhau, Chu Thanh chỉ đành bỏ chạy mà thôi, nhưng may mà hôm nay có Bát Cảnh Cung đăng của Huyền Võ lão đạo để trấn áp cục diện, tuy Chu Thanh rất muốn liên thủ với Huyền Võ lão đạo giết chết hai người Hiên Viên pháp vương, trừ đi hai cái tâm phúc đại hoạ này.
Nhưng tên lão đạo này và mình lại không cùng suy nghĩ, ông ta chỉ thích thanh tịnh, không thích nhiều chuyện, mình và ông ta cũng mới gặp không bao lâu, giao tình chưa sâu, nếu động thủ, Huyền Võ lão đạo chưa chắc đã ra tay giúp đỡ, Chu Thanh chỉ đành thôi. Truyện "Phật Đạo "
Nhìn thấy Hiên Viên pháp vương hai người bỏ lại tất cả mà tháo chạy, thì thật là khổ cho Thiên Huyền Huyết Ma và hai cái huyết ảnh, ba người ở bên lỗ hổng đó mà đi qua đi lại, lại không dám bước ra, áp lực nước dưới đáy biển sâu ngàn trượng, họ làm sao mà chịu nổi, mất đi sự bảo vệ của Hiên Viên pháp vương, nếu mạo muội đi ra như thế, chẳng khác nào tự tìm cái chết.
‘Tiêu rồi, các ngươi tuy đều là người trong ma đạo, cũng là một sinh linh, lão đạo sẽ tiễn phật tiễn đến tây thiên, xem như cũng là một công đức vậy !” Huyền Võ lão đạo bấm tay búng một cái, tử diệm to như hạt đậu liền phân ra một chút ánh sáng tím nhỏ. Tử quang tức tốc khuếch đại, bao bọc ba người bên trong, đưa ra khỏi thủy mạc.
“Đâu Suất tử diệm này quả nhiên thần kỳ, ta thật muốn biết Thiên Địa Hỏa Võng trong truyền thuyết rốt cuộc lợi hại đến mức độ nào, Huyền Võ đạo hữu có thể để cho bần đạo đại khai nhãn giới chăng !” Chu Thanh đã động tâm tư, nhìn pháp bảo vô cùng lợi hại này, chỉ cần một tử quang nhỏ xíu đủ để 3 người kia đi xuyên qua đáy biển ngàn trượng mà không bị tổn hại gì, chỉ với thủ đoạn này, e là Chu Thanh có vận dụng toàn bộ pháp bảo cũng không làm được. Cũng phải thôi, Bát Cảnh Cung đăng, Đâu Suất tử diệm này đều là vật của Thái Thượng Lão Quân. Thái Thượng Lão Quân địa vị cao quý, là lão đại trong Tam Thanh Tổ Sư, địa vị còn trên cả giáo chủ Xiển giáo Nguyên Thủy Thiên Tôn, Khốn Tiên thừng, Roi đả thần của Chu Cảnh đều là vật của Xiển giáo, đương nhiên không thể sánh được với tông Bát Cảnh Cung đăng rồi.
Vốn dĩ Chu Thanh cho là có được mấy món pháp bảo thượng cổ này, có thể tung hoành thiên hạ rồi, ai dè hôm nay liên tục ngạc nhiên, khiến Chu Thanh trong lòng sinh cảnh giác, cũng thầm oán trách: “Thái Thượng Lão Quân lên trời sống tiêu diêu thì thôi đi, để lại món pháp bảo này ở nhân gian để làm gì, tên Huyền võ lão đạo này đúng là vận khí quá tốt, không những được một cái động phủ lớn như vậy, đến pháp bảo nhất đẳng cũng rơi vào tay, sao chẳng chịu chiếu cố đến ta chút nào, tuy ta cũng đã được mấy món pháp bảo lợi hại, nhưng đều chưa phát huy uy lực, thật là tức khí mà.”
“Ha ha, Đạo hữu có điều chưa biết, lão đạo ta hôm nay cũng suýt tý là bị thiệt thân, hai người này ma công cao thâm, nhất là Cửu Tử Mẫu Thiên quỷ vô cùng độc ác, nhưng lão đạo cảm thấy nghi hoặc, nhìn dáng vẻ hai người này hình như có ân oán với đạo hữu, nhưng đạo hữu đã từng nói trước, không quen biết Minh Ma đảo chủ, sao lại ...?”
Những lời này Chu Thanh đều nghe rất rõ, Chu Thanh cho rằng Huyền Võ lão đạo đã có nghi vấn trong lòng, vội vàng ngụy tạo một phen, kỳ thật Huyền Võ lão đạo tính tình hiền hòa, nghĩ đến đâu thì hỏi đến đấy, vốn không hề có ý gì khác, hai người Hiên Viên pháp vương rõ ràng loại người vô cùng hiếu sát, Chu Thanh kết thù với họ, đương nhiên cũng không có gì là lạ, Huyền Võ lão đạo cũng cảm thấy yên tâm hơn.
“Bát Cảnh Cung đăng và Đâu Suất tử diệm là do vị tiên nhân đã mở động phủ này để lại, còn truyền thuyết nói rằng đó là vật của Thái Thượng Lão Quân, lão đạo cũng không rõ lắm, Thái Thượng Lão Quân là thượng cổ nhân giáo đại thánh, yêu tộc như ta tuy cũng tu một loại đạo pháp, nhưng lại không rõ nguồn gốc.”
“Vị tiên nhân đó chỉ để lại một tông pháp này, cũng không để lại cách sử dụng, dùng những thủ đoạn của đạo môn bình thường để tế luyện cũng không thể luyện hóa được nó, lão đạo ta đã mày mò mấy trăm năm, mới mò ra được một chút tác dụng kỳ diệu,