Quả nhiên đôi mắt Đại Lực Hùng Vương ánh lên những tia sáng đỏ âm u, nhìn Chu Thanh dò xét một hồi, mới lắc đầu thở dài nói: “Không biết Chu đạo hữu tu luyện công pháp của phái nào ? Chu đạo hữu quả nhiên ẩn tàng thực lực, đôi mắt Li Hỏa Trùng Đồng của ta nhìn xuyên thanh minh cửu ưu, nhưng lại nhìn không ra công lực của đạo hữu, chỉ cảm giác được bên trong cơ thể đạo hữu phong ấn một luồng pháp lực cực lớn, có nhân vật như Chu đạo hữu giúp đỡ, chúng ta muốn mở ra Cấm Chế của động phủ này, cũng sẽ nắm chắc thêm mấy phần ! Lam Thần đạo hữu, Cực Âm đạo hữu, các ngươi cảm thấy thế nào ? Chúng ta cứ đứng mãi ở đây cũng không phải là cách, chi bằng hợp lực mở ra tiên phủ trước, rồi chia những pháp bảo bên trong đó và tiên phủ thuộc về ai, thế nào ? Lão Hùng ta nói là làm được.”
Cực Âm lão đạo thấy Đại Lực Hùng Vương trong chớp mắt đã móc nối được quan hệ với đám người Huyền Võ lão đạo , suýt tý nữa đã tức đến vỡ bụng, lại nghe được lời đánh giá của Đại Lực Hùng Vương với Chu Thanh, liền giật cả mình, Li Hỏa Trùng Đồng của Hùng Vương vang danh khắp giới tu đạo hải ngoại, hơn nữa con gấu Bắc Cực này trước giờ không nói láo, xem ra không thể xem thường tên Chu Thanh này.
Đối với lời đề nghi cuối cùng của Hùng Vương, Cực Âm lão đạo cũng không nói gì, trong lòng đang cân nhắc được mất, Lam Thần lão tổ cười kỳ quái: “Hùng Vương chưa từng nói dối, lão đạo vẫn tin ngươi, vậy đi, sau khi mở tiên phủ ra, lão đạo chỉ lấy mấy món pháp bảo độ kiếp, còn lại các ngươi tự phân chia, đúng như Hùng Vương nói, việc cấp bách trước mắt chính là mở tiên phủ, để tránh đêm dài lắm mộng, lỡ như con Ếch bên Đông Hải hay tin tìm đến, e là chúng ta chẳng còn được gì, nhất là lão ni cô ở Nam Hải, môn hạ đệ tử rất nhiều, đuổi cùng giết tận đám tà mà yêu quái chúng ta, chúng ta tuy không sợ, nhưng đến những lúc then chốt, cũng có phiền phức.”
Thấy Lam Thần lão đạo cũng đồng ý hành sự, Cực Âm lão đạo cũng không còn cách nào, chỉ đành đồng ý, huơ tay một cái, chín lần chín tám mươi mốt cây Huyền Âm Tụ Thú phướn biến nhỏ thành 3 tấc rơi vào trong tay áo, đi theo chúng nhân về phía núi lửa đang phun trào.
Ngọn núi lửa vừa mới phun trào này đã hoàn toàn nguội lạnh, cũng không phun nham thạch ra ngoài nữa, để lộ ra một phương viên đến mấy mươi mẩu, một cái lỗ đen lay láy, nước biển ùn vào trong, nên cũng không phát ra hơi nóng.
“Cấm Chế của tiên phủ này ở ngay bên dưới, liền với chín ngọn núi lửa này, hình thành một trận pháp vô cùng tinh diệu, bây giờ ngọn núi lửa này vị biến động của vỏ đất mà bị hủy, trận pháp không còn hoàn thiện nữa. Sau khi chúng ta xuống đó chỉ cần dốc toàn lực ra tay, phá vỡ địa mạch, tiên phủ sẽ xuất hiện.” Chỉ vào cái miệng núi lửa đen hun hút đó, Đại Lực Hùng Vương mở miệng giải thích, rồi vận huyền công, xông xuống dưới, Lam Thần lão tổ và Cực Âm lão đạo cũng đã quen đường, nên tự dùng pháp bảo huyền công hộ thể mà xông xuống, Huyền Viên lão đạo, Chu Thanh và đám tu sĩ cũng xông xuống, chớp mắt đã không còn thấy bóng người.
Chỉ một chốc sau khi chúng nhân đã xông xuống phía dưới, bên trên hải vực đột nhiên vang lên những tiếng hát bằng tiếng Phạn, một đạo phật quang bảy màu từ bên trên chiếu xuống, trong ánh phật quang, một cái bình to khoảng mấy mươi trượng, cao hơn mười trượng, toàn than màu trắng, hình như được điêu khắc từ bạch ngọc, rơi xuống miệng núi lửa.
Phật quang chiếu sáng, nước biển xung quanh chiếc bình ngọc như được phật quang cách ra, mấy chục bóng người từ trong chiếc bình nhảy ra, hai người đứng đầu, mặt đầy hồng quang, một người là lão ni cô thân hình cao lớn, còn một người lại là người quen của Chu Thanh, cũng là đối thủ không đội trời chung, Côn Lôn Càn Cơ lão đạo.
Mấy chục bóng người ở sau lưng hai người này chia thành hai tốp, tất cả đều ăn mặc theo kiểu của tăng đạo, một tốp ba mươi mấy người mặc đạo bào màu xanh, tuổi tác tướng mạo có lớn có nhỏ, đều đeo sau lưng một thanh trường kiếm cũ kỹ, tay cầm phất trần, có người râu tóc bạc phơ, có người hoa râm, tuổi tác cũng độ khoảng sáu, bảy mươi tuổi. Còn sau lưng lão ni cô lác đác mấy người, đều là nữ ni cô trung niên, thân mặc áo đen, tay cầm một chuỗi phật châu. Bất luận là tăng đạo hay ni cô, ánh mắt họ đều rất sắc bén, nhìn chằm chằm vào cửa động to lớn của núi lửa, nóng lòng muốn xông vào, sự tham lam thể hiện rõ trên khuôn mặt, lòng đầy tà ý, không hề có chút ý lương thiện nào. Truyện "Phật Đạo "
“Chưởng môn sư huynh ! Lần này toàn thể nhị đại sư huynh đệ Côn Lôn chúng ta cùng ra tay, trong phái chỉ còn tam đại đệ tử ở lại, còn duy nhất một sư bá đạo hạnh cao thâm bế quan tham ngộ sinh tử ở trong Ngọc Hư cung cũng đã mấy trăm năm nay, chưa từng thấy người xuất hiện, sợ rằng đã đắc đạo phi thiên rồi. Hiện giờ thế lực trong phái ta mỏng manh, lỡ như môn phái khác tìm đến sinh sự, e là sẽ phải chịu thiệt, nhất là khi nghe những lời hai sư trạch nói, Thục sơn kiếm phái đã phát hiện ra nhiều bảo vật mà tiên nhân tiền bối của họ đã để lại, thực lực tăng cao, thời gian gần đây hành sự càng lúc càng ngang ngược, tuy không cố ý khiêu khích với Côn Lôn ta, nhưng hai phái Mao sơn, Long Hổ cũngđã bị chèn ép đến nỗi thở không ra hơi, đã dần dần có ý muốn quy thuận Thục sơn, lại thêm những năm gần đây mâu thuẫn giữa Côn Lôn và Thục sơn ta càng lúc càng gay gắt, nghe nói khai phái đại điển lần này của Thục sơn, đã thu hút một vị đạo sĩ ở hải ngoại cực kỳ lợi hại, đúng là như hổ thêm cánh. Trên đường ta cứ suy đi nghĩ lại, vô cùng lo lắng, vì tiên phủ dưới đáy biển này khai quang, làm suy yếu việc bảo vệ cơ nghiệp của môn phái, thật là không đáng, chưởng môn sư huynh phải có dự tính mới được !” tên lão đạo này có một chiếc mũi to và đỏ như đang say rượu, chính là sư đệ của Càn Cơ lão đạo, Càn Nguyên. Truyện "Phật Đạo "
Đôi mắt của Càn Cơ lão đạo nhìn lướt qua cái miệng núi lửa to lớn và tăm tối, liền thấy động lòng, cũng có chút lo lắng.
“Những lời sư đệ nói không sai, tuy Thục sơn phái kia thực lực tăng mạnh, nhưng uy danh bao nhiêu năm nay của Côn Lôn ta cũng không phải tự dưng mà có, lần này chúng ta xuống đây, hành sự cẩn mật, không bị bất cứ môn phái nào phát giác, cho dù Thục sơn có tìm đến cửa mà khiêu khích, cũng phải cân nhắc cân nhắc, không dám làm bậy, đợi khi chúng ta chiếm được tiên phủ dưới đáy biển, lấy được những bảo vật mà tiên nhân để lại, tăng cường thực lực, muốn đối phó Thục sơn dễ như trở bàn tay. Chỉ là theo những lời Vô Trân sư thái nói, giới tu đạo ở hải ngoại tuy ít người, nhưng ai ai cũng đạo hạnh cao thâm, e là chúng ta cũng khó mà đoạt được động phủ !” Bên cạnh là một lão đạo mặt đỏ như gấc nói với Càn Cơ lão đạo, người này cũng là sư đệ của Càn Cơ lão đạo, đạo hiệu Càn Chân.
“A di đà phật !” Lão ni cô đọc xong một câu phật hiệu nói: “Chư vị Côn Lôn đồng đạo không cần phải lo lắng, bần ni ở Nam Hải đã lâu, đối với đám yêu nghiệt trong giới tu đạo hải ngoại đã căm hận trong lòng từ lâu, luôn tìm cách để diệt trừ, trả cho thế nhân mọt càn khôn sáng sủa. Nhưng ở hải ngoại này không như Trung Thổ, yêu nghiệt hoành hành, trong đó chỉ đáng lo ngại những kẻ pháp lực cao cường, đến đám môn hạ của bần ni cũng chẳng làm gì được họ, chỉ đành trấn thủ Nam Hải, đuổi cùng giết tận đám yêu nghiệt ở Nam Hải, vừa may được chư vị Côn Lôn đồng đạo tương trợ, nhân dịp này tiên phủ khai quang, tung lưới bắt gọn đám yêu nghiệt ở hải ngoại, chấn hưng phong thái chánh đạo của ta !”
“Vô Chân sư thái đã đối đầu với đám yêu nghiệt ở hải ngoại bao nhiêu năm nay, nếu không nhờ sư thái, nơi đất Trung Thổ đạo môn thanh tịnh đã sớm bị đám yêu nghiệt ở hải ngoại này quậy cho trời long đất lở rồi. Hành vi với sức của một mình mà đối kháng với đám ma đạo hải ngoại của sư thái, quả thật khiến chúng ta khâm phục.” Càn Cơ lão đạo thấy Vô Chân sư thái liền mở miệng, nói vài câu nịnh bợ: “Sư thái hiểu rõ nguồn gốc của đám yêu ma này, nên hành động bên dưới đành phiền sư thái làm chủ, chúng ta nghe theo là được.”
Nghe những lời Càn Cơ lão đạo nói, sắc mặt đám sư đệ sau lưng hắn có vài phần không được tự nhiên, họ ở Trung Thổ đều là những nhân vật có tiếng tăm, bình thường chỉ có người ta nịnh họ, bây giờ lại phải nịnh người ta lại, quả thật có mấy phần ngại ngùng, nhưng tên Vô Chân lão ni này đạo hạnh cao thâm, vượt xa so với đám Côn Lôn lão đạo này, bây giờ lại đang ở hải ngoại, khác với Trung Thổ, nơi đây không phải địa bàn của họ, xuôi theo chiều gió là thủ đoạn cần thiết, trong đó có vài tên tâm địa hẹp hòi, quả nhiên tính toán trong lòng, đợi sự việc đã xong, sau khi môn phái của mình đoạt được tiên phủ, thì sẽ trở mặt với lão tặc ni này.
Tên Vô Chân lão ni ở Nam hải tại sao lại móc nối quan hệ với Côn Lôn Càn Cơ lão đạo, lúc này cũng nên kể sơ qua một chút, để tránh cho các đọc giả cảm thấy quá đột ngột.
Thì ra tên Càn Cơ lão đạo lúc còn trẻ vân du tứ hải, lúc vân du ở hải ngoại, đã có xung đột với một con yêu quái rất lợi hại, kết quả bị con yêu quái đó đánh đến trọng thương, khó khăn lắm mới chạy thoát được, còn lại chút hơi tàn, sau đó được Vô Chân lão ni cứu giúp, sau khi Càn Cơ lão đạo hồi phục rời khỏi, hai phái tuy không có qua lại nhiều với nhau, nhưng cũng có giữ một chút quan hệ, lần này tiên phủ dưới đáy biển khai quang, Càn Cơ lão đạo nhờ lật bí điển của Côn Lôn mới biết được, bèn dẫn toàn bộ cao thủ trong Côn Lôn đến để tranh đoạt, nhưng muốn tăng thêm thực lực, đã mời thêm Vô Chân lão ni, hai phái cùng thương lượng, quyết định một mưu kế rất thâm độc.
“Chúng ta cố ý kéo dài thời gian, thiết nghĩ đám yêu nghiệt đó đã xuống dưới rồi, chúng ta hãy án binh bất động, quan sát tình hình, trận pháp Cấm Chế bên dưới vô cùng lợi hại, cho dù đám yêu nghiệt này có dùng sức để phá ra, cũng sẽ tiêu hao không ít sức lực, theo những gì Càn Cơ đạo trưởng nói, xung quanh chín ngọn núi lửa này nhất định sẽ có biến hóa, tiên phủ xung phá Cấm Chế, sẽ xuất hiện, đám yêu nghiệt này nhất định phải xông ra, chúng ta hãy bố trí trước trận pháp, để họ tự đưa đầu vào lưới, thịt nát xương tan !” Vô Chân lão ni nói những lời này với sắc mặt rất bình tĩnh, nhưng lộ sát khí ra ngoài, nào giống với bổn phận của người xuất