Lam Thần cười khí khí vài tiếng âm u, hóa thân thành Thiên Quỷ, chui ra khỏi hư không, há to mồm như thau nước hút sạch khói đen, biến một cái xuất hiện ngay bên cạnh tên thân vương trẻ tuổi, vung trảo chụp vào đầu gã, tên thân vương trẻ tuổi còn chưa kịp kêu la tiếng nào đã ngất xỉu, bị Lam Thần mở ra hư không ném vào đó.
Lam Thần phình to thân xác hóa thành khổng lồ, treo lơ lửng trên mặt biển, hệt như ma quỷ dưới địa ngục chui lên.
“Úi! Ma quỷ gì lợi hại thế!” Biến cố đột nhiên xảy ra, không những trận pháp bị phá, ngay cả tên thủ lĩnh có công lực cao nhất bọn cũng bị bắt đi, những tên thân vương còn lại đều quên mất tiếp tục bắn quả cầu sét vào Liêu Tiểu Tiến, cả bọn đứng ngây mặt ra run rẩy, rõ ràng chúng đã bị Lam Thần làm cho sợ mất vía. Lam Thần khoái trá cười ha hả, quyết định chơi đùa với đám huyết tộc đần độn này một lát cho đỡ chán, vì thế hắn không vội ra tay ngay, mà chỉ vờn qua vờn lại hồi lâu với đám thân vương bắn quả cầu sét một cách tuyệt vọng, không thể nào trúng nổi mục tiêu Thiên Quỷ.
Chu Thanh theo dõi hồi lâu, mất hết kiên nhẫn, vận thần niệm điều khiển 12 con rết thiết bối chui ra khỏi hư không, sắc tím lóe lên, mỗi con rết tự chọn lấy một tên thân vương lao tới, cắn phập vào cổ chúng. Độc tính của lũ rết thiết bối này dữ dội cỡ nào, tốc độ lại nhanh, đám thân vương mãi lo đối phó với Lam Thần đâu kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ họng nhói đau một cái đã bất tỉnh nhân sự.
12 con rết lắc mình một cái, nhanh chóng nở to như con trăn, cuốn lấy những tên thân vương huyết tộc lôi xuống biển biến mất. Lam Thần ngơ ngác một hồi, biết là tông chủ đã ra tay, bèn lướt một cái, đột nhiên xuất hiện bên trong Cực Quang Tráo ngay trước mặt Liêu Tiểu Tiến.
“Ma! Á…” Liêu Tiểu Tiến bị đám thân vương tung quả cầu sét đánh cho choáng váng đầu óc, đột nhiên cảm thấy chúng đã ngưng tấn công, trong lòng nghi hoặc, không biết tại sao chúng lại động lòng trắc ẩn tha cho mình, vừa mở mắt ra là thấy ngay bộ dạng Thiên Quỷ đáng sợ của Lam Thần, sợ đến nỗi kêu la thất thanh.
Lam Thần cười hi hí khoái trá, hình như hắn rất thích hù dọa cho người khác sợ hãi, giơ tay lôi luôn Liêu Tiểu Tiến và Cực Quang Tráo vào hư không, chỉ trấn an một câu: “Tiểu tử, đừng sợ! Ta dẫn ngươi đến gặp một người!”
Bị Lam Thần tóm lấy, Liêu Tiểu Tiến không sợ mới lạ, toàn thân run lẩy bẩy, nhưng lại không thể nhúc nhích, chống cự với con quỷ chỉ một đòn giải quyết một tên thân vương huyết tộc chỉ là chuyện trong mơ, Liêu Tiểu Tiến sầu não nhủ thầm: “Chẳng lẽ con quỷ này định bắt mình về ăn thịt? Thôi rồi, vừa thoát khỏi miệng cọp lại rơi vào hang sói, sao số mạng của mình khổ thế này, sớm biết vậy không rời khỏi sư phụ rồi!” Liêu Tiểu Tiến tuyệt vọng nhắm nghiền mắt chờ chết.
Tiếng nước chảy róc rách êm dịu rót vào tai, Liêu Tiểu Tiến hồi lâu sau không thấy có gì đau đớn, bèn mở he hé mắt nhìn trộm con quỷ đã bắt mình, thấy Lam Thần một tay vẫn kéo lấy mình, tay kia tóm lấy tên thân vương trẻ tuổi đang bất tỉnh chả biết sống hay chết, trong lòng lại cảm thấy cực kì hả hê: “Tên khốn! Đáng đời ngươi, dám hút máu của ta, giờ ngươi bị con quỷ bắt đi ăn thịt, ta có chết chung cũng đáng rồi!” Vừa mừng vừa sợ, Liêu Tiểu Tiến cắn chặt răng, chốc chốc lại thở dài sầu não.
Đột nhiên phía trước lóe sáng, Lam Thần đã chui vào một không gian khác, bốn phương tám hướng đều là nước biển, mất hòn đảo nối liền với nhau phát sáng đập vào mắt, một tòa cung điện nguy nga tráng lệ mọc lên giữa hòn đảo, trải dài đến mấy trăm dặm không nhìn thấy ranh giới.
“Ta đến Long cung rồi sao? Chẳng lẽ con quỷ này không đến từ địa ngục, nó là quỷ Dạ Xoa dưới Long cung chăng?” Liêu Tiểu Tiến nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cảm thấy không giống như là nơi ở của ác quỷ, vội vắt óc suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra. Lam Thần cũng mặc kệ, giờ đây hắn đang thận trọng từng chút một đi vào tiên phủ, Chu Thanh đã bày nhiều trận pháp phòng hộ lợi hại xung quanh mấy hòn đảo, đi ra thì dễ, còn từ ngoài vào trong thì phải đi đúng cách, đi sai sẽ bị trận pháp tấn công, với công lực hiện nay của Lam Thần nếu sơ suất vẫn bị tan xác như thường nên hắn không dám mất tập trung.
“Bẩm tông chủ, đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ trở về rồi ạ!” Lam Thần đã vào tiên phủ, vội vàng trình diện Chu Thanh, thấy dưới đất 12 tên thân vương huyết tộc già nua nằm lăn lóc, một lần nữa lại khâm phục sát đất thủ đoạn của Chu Thanh.
“Sư phụ!” Liêu Tiểu Tiến nhìn thấy Chu Thanh, vui mừng như lụm được vàng, mặc kệ tất cả lao tới ôm lấy chân Chu Thanh gào khóc nức nở.
“Tông chủ! Hắn là đồ đệ của người đó ạ?” Lam Thần thấy Liêu Tiểu Tiến gọi Chu Thanh là sư phụ, giật mình kinh hãi, may mà hồi nãy mình không đùa nghịch hắn, bằng không tông chủ trách phạt thì nguy to.
Chu Thanh khẽ gật đầu xác nhận, hồi lâu sau Liêu Tiểu Tiến mới ngưng khóc, mệt mỏi ngủ thiếp đi, Chu Thanh dùng thần niệm thám thính phát hiện Liêu Tiểu Tiến đã kiệt sức do chống trả lũ thân vương kia rồi, bèn vận chân nguyên truyền vào kinh mạch, lại lấy rất một viên đơn dược nhét vào mồm Liêu Tiểu Tiến, nghỉ ngơi 3 tiếng đồng hồ, Liêu Tiểu Tiến mới từ từ hồi tỉnh.
Vân Hà tiên tử biết chuyện 2 sư đồ trùng phùng cũng chạy tới chúc mừng, nghe Liêu Tiểu Tiến kể lại những gì xảy ra từ lần chia tay sư phụ ở Thục Sơn khai phái đại điển.
Thì ra Liêu Tiểu Tiến sau khi quay về phương Tây, ỷ vào công lực tiến bộ, lại có phi kiếm pháp bảo hộ thân nên đã đánh tới tận cửa giết sạch gia tộc kẻ thù, cướp lại cô vợ Jenny, vốn dĩ huyết tộc có truyền thống kẻ mạnh làm vua, chuyện chém giết lẫn nhau cũng là thường tình nên không ai quan tâm, gia tộc của kẻ thù Liêu Tiểu Tiến cũng chả có danh tiếng gì, sự việc cứ thế chìm xuồng, Liêu Tiểu Tiến được sống thoải mái thảnh thơi một thời gian. Truyện "Phật Đạo "