Lam Thần kinh ngạc nói: “Tông chủ quả nhiên kiến thức uyên bác, nghe tông chủ nói thế là đệ tử nhớ ra, thủ đoạn điều khiển ngũ hành nguyên lực này đúng là cả Vu môn thượng cổ, nhưng từ khi Hoàng Đế giết chết Xi Vưu đại vu, tiên đạo hưng thịnh, Vu môn đã bị tuyệt diệt, tại sao đến bây giờ chúng lại xuất hiện nhỉ?”
Chu Thanh nhủ thầm: “Vân Trung Tử có nhắc đến một ít nên ta có biết, cộng thêm Hướng Huy bên Thục Sơn có nói về Dị năng tổ gì đấy, ta đã nghi ngờ bọn dị năng đó là hậu duệ của Vu môn thượng cổ rồi, xem ra bọn Vu môn này không hề đơn giản đâu?”
Dưới kia Vân Hà tiên tử gặp lại tỉ muội đồng môn, mãi lo huyên thuyên tâm sự với Nghệ Hồng tiên tử, không hề quan tâm đến bọn Ngũ Tán Nhân được cứu thoát. Chu Thanh cũng không quấy nhiễu, chỉ bàn về vấn đề Vu môn với Lam Thần.
“Người trong Vu môn sinh ra đã có sẵn phép thần thông, không cần tu luyện cũng mạnh tương đương với tu sĩ, cùng với thượng cổ Yêu tộc canh giữ Lục đạo luân hồi, đệ tử chả biết gì nhiều, chỉ nghe một ít tin đồn dưới địa phủ thôi, có mấy vị đại vu thượng cổ thậm chí còn có pháp lực tung hoành trời đất, e rằng không hề thua kém với Tam Thanh Đạo Tôn.” Lam Thần nhíu mày nhớ lại chuyện xưa cũ.
“Mạnh ngang với Tam Thanh Đạo Tôn à? Ngươi có đùa không đấy?” Chu Thanh có vẻ không tin.
“Đệ tử cũng chỉ nghe đồn chứ không biết chính xác, tông chủ từng nghe qua Cộng Công và Chúc Dung chứ? Hai người này cũng là đại vu, cùng với Xi Vưu, Hình Thiên đều là người trong Vu môn, sau đó không biết tại sao cả hai đều chết trong trận chiến Chu Sơn, từ đó Vu môn suy tàn, Xiển giáo kim tiên Quảng Thành Tử giúp đỡ đệ tử là Hoàng Đế giết chết thủ lĩnh Vu môn Xi Vưu, từ đó Vu môn bị diệt vong, những gì đệ tử biết có nhiêu đó thôi ạ!” Lam Thần nói ra hết toàn bộ lời đồn hắn từng nghe.
Nghe Lam Thần nói thế, Chu Thanh hiểu ra: “Những thông tin này đã từ thời xa xưa không thể kiểm chứng rồi, nhưng có một điều dám chắc chắn là bọn Ngũ Tán Nhân đã bị Vu môn khống chế ý thức. Hừ! Dám tấn công bổn tọa, chạy trốn nhanh thật đấy, nhưng ta đã biết xào huyệt ẩn náu của chúng ở đâu, sau này ta sẽ tính sổ!” Chu Thanh lạnh lùng rít lên, sắc mặt dữ tợn, Lam Thần không dám hỏi nhiều, chỉ biết ngoan ngoãn đứng hầu kế bên.
“Hèn gì Vân Trung Tử không nhắc nhiều trong Luyện Khí Tổng Cương về đại vu, thì ra Hoàng Đế là đệ tử của Quảng Thành Tử, tin chắc trận chiến năm xưa Xiển giáo đã dùng thủ đoạn xấu xa nào đó giành chiến thắng nên không ai nhắc đến, Vu môn và tiên đạo từ ngàn xưa đã mang sẵn thù hận sâu tựa biển, thế mà giờ đây các đại môn phái trung thổ lại quên sạch, còn để bọn Dị năng tổ gì đó đè đầu cưỡi cổ chứ! Nhưng tại sao chúng lại ra tay với Đại Tự Tại cung, thiệt nghĩ mãi không thông?” Chu Thanh lắc đầu bó tay, nhưng nghĩ tới 2 tên đánh lén vừa rồi do có dị năng nên trốn thoát, còn công lực so với mình chỉ là hạng tép riu, Chu Thanh cũng không bận tâm nữa.
Chu Thanh và Lam Thần được Vân Hà tiên tử giới thiệu với Nghệ Hồng tiên tử, hai bên hành lễ khách sáo vài câu, Chu Thanh nhìn ra Nghệ Hồng tiên tử đã đạt cảnh giới Hóa Thần hậu kì, trong lòng kính phục Đại Tự Tại cung, ít ra về số lượng đệ tử thì người ta vượt xa Thiên Đạo tông của mình nhiều.
4 người bay về nơi cũ, Vân Hà và Nghệ Hồng bay trước dẫn đường đi xuyên trận pháp cấm chế đi vào Đại Tự Tại cung, Chu Thanh và Lam Thần bám sát theo sau, thật ra với công lực hiện nay của Chu Thanh, chỉ nhìn sơ qua là tham ngộ được nét ảo diệu của trận pháp, muốn phá giải xông vào cũng dễ dàng, nhưng Đại Tự Tại cung không phải kẻ thù, đương nhiên phải giữ đúng phép tắc.
Vân Hà tiên tử không dám kể Lam Thần là âm thần dưới địa phủ, Nghệ Hồng tiên tử chỉ biết Lam Thần là đệ tử của Chu Thanh, một tu sĩ lợi hại ở hải ngoại, thấy Chu Thanh và Lam Thần ung dung bước vào trong trận, Nghệ Hồng tiên tử nhủ thầm: “Vị Thiên Đạo tông chủ này còn lợi hại hơn cả lời đồn, ngay cả đệ tử dưới trướng cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, Vân Hà muội muội tốt số thật!”
4 người bay hồi lâu mới ra khỏi trận pháp, non xanh nước biếc hiện ra, mọi người đã vào Đại Tự Tại cung. Nghệ Hồng tiên tử lễ phép nói: “Chu chân nhân! Mời theo tiểu nữ, cung chủ sẽ ra gặp mặt ngay ạ!”
Chu Thanh rời khỏi không lâu, dưới đụm cát bỗng chui ra một bóng người, đó là một thanh niên nam tử chừng hai mươi bảy tám tuổi, quát vào hư không: “Diệp Đạo Xuyên, ngươi sao rồi? Bị thương à? Ngũ Tán Nhân thật là vô dụng, cứ moi lấy nguyên thần chúng để phục vụ chúng ta nghiên cứu vậy!”
Một trung niên nam tử chui ra từ hư không, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn đang rỉ máu, khó nhọc nói: “Lôi Thiên La, sao ngươi hiện hình ở đây? Nhỡ bọn người kia quay lại thì chúng ta nguy to, thật không ngờ Đại Tự Tại cung có cao thủ như thế!”
“Hí hí! Vừa rồi ngươi chịu thua rồi nhé, dị năng nhiếp hồn của ngươi thế mà không làm gì được hắn, vị Thiên Đạo tông chủ Chu Thanh này quả nhiên lợi hại, xem ra chúng ta phải tính toán kế hoạch kĩ hơn mới được! Gần đây đệ tử Thục Sơn và Côn Lôn hay xảy ra xung đột, cơ hội của chúng ta sắp đến rồi!” Lôi Thiên La