"Nghe các người nói vậy, ta thấy chuyện này có hy vọng rồi. Lần này quả thật Côn Lôn ta gặp phải biến cố lớn chưa từng thấy, không những để cho yêu nghiệt đánh lên tận Côn Lôn thánh địa, gây ra một trận huyết vũ ô uế mà còn còn để chúng bắt luôn nguyên thần của chưởng môn bản giáo! Sự việc thế này suốt mấy ngàn năm qua chưa từng phát sinh, quả thật là đáng hận mà! Nhưng công bằng mà nói, ám yêu nghiệt này cũng thật sự cường đại, lấy thực lực của một mình ta thì khó mà ứng phó được hết. Do đó triệu tập các đại môn phái để cùng làm đại sự là chuyện rất hợp tình hợp lý! Theo như lời mọi người vừa nói thì hiện nay người đứng đầu của Mao Sơn, Thục Sơn và Thiên Sơn công lực cũng chỉ mới tới Phản Hư kỳ, tuy nhiên bọn họ lại có khá nhiều pháp bảo cường đại, nhân số cũng đông đảo, chỉ cần hợp lực lại thì chắc chắn có thể tiêu diệt hết đám yêu nghiệt rồi!"
Nguyên Nguyên chân nhân rất tán thành đề xuất của Lăng Nhược Thủy, sau khi đưa ra mấy câu đánh giá thì lập tức phân phó: "Chư vị sư điệu, việc khẩn yếu cần làm bây giờ là phải trọng chấn Côn Lôn động thiên, mọi người mau mau tiến hành liên lạc với các phái!"
"Sư tổ, việc kêu gọi các môn phái có lẽ không khó. Có điều gần đây Thục Sơn được các tiền bối của họ truyền lại rất nhiều pháp bảo bí tịch và đan dược, thực lực đại tiến, lại thường hay có ý khiêu khích đối với Côn Lôn chúng ta, do đó e là các sư thúc trong bản phái sẽ có chút ngần ngại." Lăng Phi vội vàng lên tiếng.
"Yêu nghiệt đang lộng hành, không lẽ Thục Sơn chỉ lo nghĩ cho thân mình sao? Nhất là tên Hiên Viên Pháp Vương kia, năm đó hắn là kẻ địch sinh tử của Thục Sơn. Lần này vì để trấn thủ Ngọc Hư cung nên ta không tiện xuất quan. Có điều Thục Sơn Linh Hư là vãn bối của ta, năm xưa khi sư phụ hắn còn tại thế cũng có chút tôn kính đối với ta. Hắn lại là kẻ hiểu chuyện, biết phân tích mọi việc lợi hại, hẳn là sẽ không có gì đáng ngại đâu. Chờ khi thiên hạ Đạo môn tề tựu, chúng ta sẽ cùng lên Đại Tự Tại cung mượn bảo bối, thiết nghĩ Đại Tự Tụ cung kia cũng là người trong Đạo môn, có lẽ sẽ hiểu được trảm yêu trừ ma là việc đại nghĩa!"
Nguyên Nguyên chân nhân hiện tại đã khai mở sát giới, phá thanh quy, cho nên hành động và suy nghĩ cũng mạnh dạn hơn nhiều. Trong lòng của lão thầm tính toán, nếu cứ tùy tiện đi lên Đại Tự Tại cung để mượn bảo bối, e là đối phương sẽ tìm cớ chối từ. Còn mở miệng cầu xin nữa thì thật mất mặt quá. Dù sao đó cũng là trọng bảo sư môn của người ta, há có thể dễ dàng để cho kẻ khác mượn được sao? Nếu đổi lại có kẻ tới mượn Hạnh Hoàng kỳ thì có đánh chết Nguyên Nguyên chân nhân cũng không cho. Tuy nhiên chuyện này qua hệ đến tồn vong của Côn Lôn động thiên, ý nghĩa trọng đai vô cùng nên đương nhiên cần phải thu xếp cho thỏa đáng, không được qua loa.
"Bần ni cũng xin được góp một phần khí lực. Nếu Thục Sơn cùng quý phái có chút khúc mắc thỉ e là họ sẽ giữ kẽ, không chịu tận tâm tận lực. Chi bằng để bần ni mang theo môn hạ đệ tử đi cùng với chư vị đạo hữu đến Bắc Hải một lần, đề phòng mọi trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Nhân tiện chúng ta hợp lực mọi người chém giết hết bọn yêu nghiệt ở hải ngoại. Không những thế, chư phái còn có thể khai mở động thiên ở hải ngoại, một công đôi chuyện. Sản vật trên biển hết sức phong phú, linh dược khá dồi dào, chưa kể dưới đáy biển còn có vô số địa động, bảo khố, kỳ trận chưa được khai quang. Đây chính là thời cơ tốt nhất để Đạo môn có thể phát triển mạnh mẽ. Thiết nghĩ chư vị đạo hữu nên nói hết những lợi ích cho các đại môn phái được rõ".
Vô Chân lão ni lớn tiếng đọc Phật hiệu, sau đó đưa ra mấy ý kiến. Mọi người nghe vậy đều mừng rỡ, chỉ cần có lợi ích thì chuyện này trở nên dễ dàng hơn rất nhiều rồi. Các đại môn phái ở Trung thổ hầu như đều muốn khai mở động thiên ở hại ngoại. Mà cho dù không vì mục đích này này thì với tài bảo như vậy, tin rằng các đại môn phái cũng sẽ đến góp một phần tay chân. Càng nhiều người thì càng gia tăng cơ hội đối phó với bọn yêu nghiệt. Mặc kệ là Thục Sơn kiệt ngạo cỡ nào, chỉ cần có Vô Chân lão ni cùng vài đệ tử cấp Phản Hư áp trận thì còn sợ gì bọn họ gây rối nữa chứ?
Lập tức mấy chục lão đạo liền nghe theo hiệu lệnh của Nguyên Nguyên, phân thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm có từ 3 đến 5 người lên đường tới các đại môn phái để kêu gọi. Vô Chân lão ni cũng mang theo mưới mấy lão đạo và môn nhân hướng về phía Thục Sơn. Tổng cộng đoàn người này có mười mấy cao thủ Hóa Trần hậu kỳ, 5 ni cô cấp bậc Phản Hư kỳ , cộng thêm Vô Chân lão ni đã đạt tới Phản Hư hậu kỳ, có thể nói thực lực vô cùng cường đại, chỉ e trong trên toàn bộ Trung thổ Đạo môn bây giờ không thể tìm đâu ra một tổ hợp ghê gớm như vậy. Do đó đám lão đạo càng có lòng tin 10 phần, có đủ tiền vốn để nói chuyện với Thục Sơn. Thậm chí có người còn nảy ra ý định thu phục Thục Sơn luôn, bởi lẽ sau lưng họ vẫn còn có một Nguyên Nguyên chân nhân làm hậu thuẫn.
Côn Lôn dù sao cũng vẫn là Côn Lôn, là thượng cổ Xiển Giáo đạo thống, có mấy ngàn năm xây dựng và phát triển, trải qua mười mấy đời tích lũy, do đó đã vượt trội hơn hẳn so với tất cả các môn phái còn lại rồi, cho dù đó là Thục Sơn cũng không thể so sánh được.
Huynh muội Lăng Nhược Thủy và Lăng Phi liếc mắt nhìn nhau, tỏ vẻ hết sức đắc ý, sau đó cả 2 bước theo Nguyên Nguyên chân nhân vào bên trong Ngọc Hư cung.
Nguyên Nguyên chân nhân đối với Lăng Nhược Thủy có mấy phần yêu thích, thấy nàng thông minh lanh lợi nên có ý muốn truyền cho nàng một chút đạo pháp. Sau đó lại dùng tiên đan bí chế của Côn Lôn giúp 2 người rèn luyện nguyên thần để ứng phó với những sự biến có thể xảy ra. Hiện tại trong lớp đệ tử tiểu bối thì vượt trội nhất chính là 2 người này, số khác tuy đông nhưng chưa có ai là xuất sắc. Đám lão đạo còn lại cũng rơi rụng ít nhiều, trong đó tổn thất đáng kể nhất phải nói tới là sự ra đi của Càn Cơ lão đạo, dẫn đến hiện nay chức chưởng môn của Côn Lôn đang còn bỏ trống. Do đó Nguyên Nguyên mới có ý định giúp cho 2 huynh muội Lăng Phi và Lăng Nhược Thủy tạo lập uy tín trong môn, sau đó dốc lòng bồi dưỡng họ để đưa vào danh sách ứng cử viên kế nhiệm chiếc ghế nóng này. Về phần bản thân mình thì lại tiếp tục con đường tu hành, đó mới là chính đạo.
Theo quy định thì chưởng môn Côn Lôn không phân biệt là nam hay là nữ, lịch đại chưởng môn cũng có vài vị là nữ tử, thậm chí trong số đó cũng có người đã phi thăng thiên giới. Nguyên Nguyên chân nhân đâu phải là kẻ ngốc, đương nhiên đã có tính toán riêng trong lòng.
“Vốn dĩ Côn Lôn chúng ta còn có một loại pháp khí, chính là tín vật của chưởng môn, gọi là Đả Thần tiên. Trước nay đều nằm trong tay của các vị chưởng môn. Đây cũng là một loại pháp khí có uy lực khổng lồ. Nhưng đáng tiếc, sư phụ của các con đã bị yêu nghiệt làm hại, nói vậy có lẽ Đả Thần tiên cũng rơi vào tay bọn yêu nghiệt rồi. Các con nhớ lấy, pháp khí này chúng ta nhất định phải đoạt lại!” Nguyên Nguyên chân nhân khoanh chân trên hồng ngọc bồ đoàn, phân phó mấy câu cho huynh muội Lăng Nhược Thủy và Lăng Phi.
Lăng Nhược Thủy và Lăng Phi liền gật đầu. Lúc Càn Cơ lão đạo và Chu Thanh giao chiến, Lăng Nhược Thủy vừa mới xuất hiện thì đã bị Chu thanh đánh cho ngất xỉu, sau đó mọi việc thế nào nàng cũng không biết nữa. Còn chuyện chiếm lấy nhục thân của Nhất Vân Tử, đương nhiên Càn Cơ lão đạo sẽ không hề hé miệng nói nửa lời. Do đó trong đầu Lăng Nhược Thủy chỉ có ý niệm duy nhất là Nhất Vân Tử đã bị Chu Thanh giết chết, vì vậy trong lòng nàng căm hận hắn đến thấu xương.
“Lăng Phi, kiếm đạo chi thuật mà con tu tập vốn chỉ là một nhánh rẽ chứ không phải là bí pháp chính tông của Côn Lôn chúng ta. Nhưng chuyện lựa chọn là sở thích cá nhân, không thể trách con được. Hiện tại nếu muốn quay trở lại để tu luyện lại tâm pháp, mặc dù vẫn được nhưng có thể sẽ gặp không ít khó khăn trắc trở, do đó sẽ không có hiệu quả. Chỗ này của ta có môt cái hồ lô ngũ kim tinh khí, chính là do ta năm đó ngao du bát phương tứ hải mà kiếm được. Bây giờ con hãy bế quan, đem nó dung nhập với nguyên khí tự thân của mình. Ngoài ra ta còn có một viên đan dược, con cũng dùng cùng lúc nhé! Rất có ích cho việc rèn luyện nguyên thần kiếm khí.”
Đôi mắt tro veo của Nguyên Nguyên chân nhân không ngừng cớp chớp. Sau khi quan sát căn cơ giai cốt của hai người, trong đầu của Nguyên Nguyên chân nhân đã định ra chủ ý. Năm đó Lăng Phi vì nóng lòng muốn đề thẳng thực lực nên mới chọn tu tập kiếm đạo, do đó đến thời điểm hiện tại, tốc độ tiến bộ đã bị chững lại. Mà ngược lại Lăng Nhược Thủy chính là đệ tử chân truyền của Càn Cơ lão đạo, được rèn luyện Thượng Thanh Tử Phủ tiên quyết, lại được một đám Côn Lôn lão đạo đả thông kinh mạch nên căn cơ hết sức hùng hậu, tiềm lực khổng lồ. Đây mới chính là đối tượng mà Nguyên Nguyên chân nhân gửi gắm nhiều kỳ vọng. Truyện "Phật Đạo "
Trong lòng Lăng Phi cũng đã ngầm nhận ra lần này muội muội của mình đã có chỗ tốt. Nhưng muội muội mình gặp may mắn thì cũng đâu khác gì bản thân mình được, cho nên hắn cũng không hề có đố kỵ gì, chỉ ngoan ngoãn mang hồ lô và đan dược đi bế quan.
Nguyên Nguyên chân nhân thấy Lăng Phi đã ra ngoài, liền nói: “Con có tiên căn, lại thêm tu luyện tâm pháp bí truyền của Côn Lôn chúng ta là Thượng Thanh Tử Phủ tiên quyết. Hiện tại đã đột phá được đệ nhị trọng, bước vào cảnh giới Hóa Thân sơ kỳ, là đệ tử nổi bật trong số các đệ tử của Côn Lôn ta. Sau khi cân nhắc các yếu tố, sư tổ đã đi đến một quyết định: ta sẽ thành toàn cho con, dùng Côn Lôn bí pháp là Di Tinh Hoán Đẩu chi thuật kết hợp với tiên đan linh khí trong Ngọc Hư cung để giúp con đột phá đến đệ tứ trọng của Thượng Thanh Tử Phủ Tiên quyết, chính thức bước vào Phản Hư cảnh giới!”
“Phản Hư cảnh giới!? Sư tổ, con thật sự có thể dễ dàng đạt đến như vậy sao? Nghe nói sư phụ cũng phải mất hơn 200 năm tu hành mới có thể tiến tới cảnh giới Phản Hư thì một cô gái mới hai mươi mấy tuổi như con làm sao có thể?” Lăng Nhược Thủy vừa nghe Nguyên Nguyên chân nhân nói xong thì liền kinh ngạc vô cùng, nên vội vàng đặt câu hỏi.
“Đúng là như vậy! Nhưng trên đời này không có gì làm không thể làm được! Vốn chuyện này ngàn vạn lần phải tránh né, bởi nó nghịch phản thiên đạo, tạo ra nghiệp lực sâu nặng, chỉ e nếu ngooan cố tiến hành Thiên kiếp sẽ lập tức đánh đến! Nhưng Côn Lôn chúng ta đâu phải như các môn phái bình thường khác? Ngọc Hư cung này chính là hành cung của tổ sư Nguyên Thủy Thiên Tôn khi xưa. Thiên kiếp không thể giáng xuống được. Huống chi tổ sư đã tích lũy biết bao nghiệp lực, biết bao công đức! Chỉ bằng vào những thứ này thôi thỉ đã đủ để né tránh Thiên kiếp rồi. Chưa kể Côn Lôn ta còn có một viên Cửu chuyển kim đan, có thể dễ dàng giúp cho con thoát thai hoán cốt, trảm yêu trừ ma. Còn về phần các thế hệ đi trước như ta chỉ lo chuyên tâm tiềm tu, không có thời gian xử lý sự vụ trong môn phái. Mà ta thấy con thông minh lanh lợi, chính là một nhân tuyển tốt cho vị trí chưởng môn, nếu tu vi kém cỏi thì sao gánh vác nổi? Nhất là trong giai đoạn sinh tử tồn vong của Côn Lôn như hiện nay!”
Nguyên Nguyên chân nhân nói huỵch tẹt ra hết, không hề giấu diếm gì. Lăng Nhược Thủy nghe xong thì chỉ biết há mồm trợn mắt, không ngờ mình lại được tổ sư coi trọng tới như vậy, còn có ý định cất nhắc lên làm chưởng môn của Côn Lôn nữa. Đúng là thế sự biến hóa cũng quá vô thường. Càng nghĩ thì Lăng Nhược Thủy càng thấy đúng.
“Thế nào? Con không muốn à?” Nguyên Nguyên chân nhân nhíu mày.
“Tất cả xin theo ý của tổ su! Con thân là đệ tử của Côn Lôn, tất nhiên sẽ vì Côn Lôn mà xuất lực!” Lăng Nhược Thủy lúc này mới giật mình, sau đó lập tức phản ứng. Chuyện tốt như vậy thì đương nhiên là phải cam tâm tình nguyện làm rồi.
“Ừm! Việc này không nên chậm trễ! Có lẽ chỉ mấy ngày nữa thì chưởng môn các phái sẽ tới đây rồi. Con hãy mau mau nuốt đan dược này vào, sau đó lặng lẽ vận Tử Phu tiên quyết để dung hòa dược lực. Ta giúp con hành công!” Nguyên Nguyên chân nhân cũng không noi suông, torng bàn tay đã có sẵn 1 viên đan dược to như long nhãn, xung quanh có hào quang lưu chuyển, như ngũ sắc lưu pha, mùi thơm bay tứ phía.
Lại nói lúc Nguyên Nguyên chân nhân giúp Lăng Nhược Thủy đề thăng công lực thì Hiên Viên pháp vương cùng Cóc sáu mắt, Đại Lực Hùng Vương, Ôn Lam Tân bốn người đã nhấc lên huyết vũ yêu quang để phi hành. Hiên Viên pháp vương vừa xông lên đầu tiên, vừa dùng thần niệm để cảm ứng xem Thiên Huyền Huyết ma đang bay về phương nào. Chỉ khoảng nửa canh giờ sau, bọn họ đã tới một vùng đát rộng lớn trong Côn Lôn sơn mạch. Nơi đây toàn là sa mạc, lúc này mặt trời cũng đã lên cao, chiếu ánh nắng gay gắt, khiến cho không khí giống như là một chảo lửa.
“Hả?”
Hiên Viên kinh ngạc kêu lên môt tiếng, sau đó hạ người rơi bay xuống, đáp trên mặt cát mềm. Ba người còn lại định thần nhìn kỹ thì thấy xa xa, trên đồi cát có 10 bóng người đang đứng thẳng. Bọn họ bao gồm 5 đạo nhân và 5 nữ tử, trong đó có một nữ đồng chỉ mới khoảng 8-9 tuổi. Đứng bên cạnh nữ đồng này có 2 cô gái, một người toàn thân mặc y phục ngũ sắc vân, người kia mặc bát quái tử bào. Hai cô gái còn lại thì có một cô khoảng 18-19 tuổi, trong tay cầm cành dương liễu, còn cô kia thì mặc bạch y, trong tay cầm một thanh cương kiếm, hàn quang bức nhân, lãnh khí trùng trùng, dù là dưới ánh mặt trời chói chan nhưng cũng không hề thuyên giảm.
Cả 10 người này đều có linh lực mạnh mẽ dồi dào, giống như núi cao chất ngất, vô cùng vô tận, nhất là mấy vị nữ tử thì đều có phong thái tuyệt sắc, đẹp tựa thiên tiên. Đặc biệt, hai tên Huyết ma đang nằm trong tay của cô gái mặc bát quái tử bào và cô gái mặc ngũ sắc hà y. Bọn chúng không hề nhúc nhích hay cử động gì, dường như là đã chết rồi vậy. Nhưng Hiên Viên pháp vương, Ôn Lam Tân, Cóc sáu mắt và Đại Lực Hùng Vương cũng không thèm quan tâm tới mà chỉ tập trung nhãn lực nhìn thẳng vào đạo nhân trẻ tuổi cầm đầu.
Đạo nhân tẻ tuổi này trong tay cầm một nhánh cây, trên mặt nở nụ cười, mặc một bộ lưu kim đại pháp bào, trên có thêu 9 ngọn hỏa hồng và thần điểu 3 chân giương cánh như muốn bay ra ngoài, trông hết sức sống động. Tóc người này vén lên cao, búi thành một cục, sau đó dùng một cây trâm cài tóc màu vàng để cài vào. Người này có tiên khí phiêu dật, làm cho người ta vừa nhìn là có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, giống như đang nằm trên một tảng đá to, lặng lẽ lắng nghe nhịp thời gian trôi, toàn bộ tục niệm đều tiêu tán hết, trong lòng chỉ có một màu trong suốt.
“Thì ra là như vậy, tiểu tử, không ngờ lại là ngươi bố trí bẫy rập, chờ lão tổ ta chui vào!” Hiên Viên pháp vương lập tức nhận ra đó là Chu Thanh. Vừa nhìn thấy Huyết Ma rơi vào tay đối phương thì lập tức minh bạch ngay mọi chuyện.
Năm đạo nhân, năm nữ tử này gồm có Chu Thanh và Không Động tứ lão, Đại Tự Tại cung chủ, Vân Hà tiên tử, Tiểu hồ ly, Chu Nghi, còn có Lam Thần nữa. Một mình Chu Thanh sợ không đối phó nổi bốn tên đại yêu ma này nên mới đem hết toàn bộ quân lực ra đầy đủ. Mà Đô Thiên Thần Sát này một khi đã phát động thì thiên địa biến sắc, ma khí ngập trời, đến mức cách Côn Lôn mấy ngàn dặm cũng có thể phát hiện được Do đó chưa tới tình huống vạn bất đắc dĩ thì Chu Thanh cũng sẽ không phát động đại trận này, có điều hắn vẫn phải bố trí sẵn đề phòng trường hợp tứ đại yêu ma bỏ trốn, nhất là Hiên Viên pháp vương.
Tiểu hồ ly và Chu Nghi vừa nghe thấy đã bắt được Thiên Huyền Huyết Ma thì nằng nặc đòi xuất trận. Chu Thanh cũng ngầm đồng ý cho hai nàng. Hiện tại công lực của các nàng đều đã có ít nhiều tiến bộ, mơ hồ tiến nhập cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ. Dưới sự trợ giúp của tiên đan mà Chu Thanh đưa, cộng với Đại Tự Tại cung chủ, Vân Hà tiên tử ở bên cạnh thủ hộ, lại còn có pháp bảo mà Chu Thanh ban và Lam Thần chiếu cố thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đối với các nàng. Ngoài ra trong lòng Chu Thanh cũng có toan tính muốn để các nàng được chứng kiến trận đấu này, gia tăng thêm không ít kinh nghiệm thực chiến, thỉnh thoảng lại có thể hỗ trợ Chu Thanh tập kích đối phương.
Hiên Viên pháp vương nhìn nhìn Lam Thần, oán hận nói: “Hay lắm! Thì ra ngươi đã thu phục được tên Lam Thần này rồi! Lại còn dùng Thiên Quỷ của ta để hồi phục thân xác cho hắn nữa! Thế nào hả Lam Thần, tư vị làm nô tài cho kẻ khác có dễ chịu không?”
Thiên Quỷ vốn do đích thân Hiên Viên pháp vương luyện chế, mặc dù đã bị Chu Thanh độ hóa nhưng thân thể diện mạo thì Hiên Viên pháp vương vừa nhìn là biết ngay. Vốn lão đem nguyên thần của Lam Thần ném vào trong Thiên Hỏa đại trận, bị Chu Thanh thu phục thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“To gan! Tông chủ đạo hạnh đã sánh kịp với thiên nhân tạo hóa, phá khai hư không chỉ còn là vấn đề thời gian. Ta xem cả đám người các ngươi đều là một lũ chỉ biết khoác lác. Lúc ở Côn Lôn thì chạy trối chết, tiêu biểu là tên Cực Âm tiểu đạo sĩ bị hạ sát, rơi vào cảnh hình thần câu diệt hết sức thê thảm. Còn ta đi theo Tông chủ thì đương nhiên hết sức có lợi, sau trăm năm ắt hẳn ta sẽ đắc thành đại đạo, tự mình phi thân thành tiên, tiêu dao thế ngoại, tội gì ở lại nhân gian cùng một bầy kiến hôi như các ngươi tranh giành