"Yêu nghiệt đứng lại!"
Chu Thanh nộ lên một tiếng, dưới chân tỏa ra một chùm kim liên, quăng Thất Bảo diệu thụ ra phía trước mở đường, phi nước đại đuổi theo bạch quang của hai yêu nữ, trong không gian này, mặc dù có các ngôi sao tỏa sáng nhưng kỳ thực vẫn chỉ là ảo ảnh, bao la bát ngát, vô cùng vô tận, dường như vạn vật không sinh ra, chẳng có một tí ti xoay chuyển linh khí trời đất, thật là một chốn hư không danh xứng với thực.
Vận dụng đạo pháp xuất ra pháp thuật, cũng không thể điều động bất cứ ngũ hành nguyên lực nào, chỉ có thể dùng chân nguyên tự thân tích cóp và pháp bảo chiến đấu, Chu Thanh bây giờ trên người ngoài Thất Bảo diệu thụ ra, hầu như chỉ còn binh khí 8 loại và mười hai con rết lưng sắt, quạt Ba Tiêu của đối phương lại quá lợi hại, được tiếp sức trong không gian này, pháp bảo cũng có phần không linh nghiệm, chỉ có giáp lá cà cận thân mới có thể phát huy tối đa uy lực, kim thân Chu Thanh có tám tay bốn mặt, nhìn được tám phương, chu toàn mọi mặt, binh khí lại dũng mãnh vô song, giáp lá cà cận thân đương nhiên hai yêu nữ kia không phải là đối thủ.
"Vị đạo hữu cuối cùng là người phương nào, giữa chúng ta chẳng có thù hận, cớ sao nhất định phải dồn vào đường cùng!" Nhìn thấy Chu Thanh tốc độ thần tốc, thoáng nháy mắt thì đã đuổi kịp, một vị cô nương bọc giữa bạch quang lớn tiếng gọi to, cả hai người bọn họ tự nhiên biết được sự lợi hại của Chu Thanh, trong nháy mắt đã giết chết tên Sói tinh lợi hại kia, nếu không phải nhờ vào bảo bối quạt Ba Tiêu này, e rằng bản thân khó thoát khỏi vận hạn.
Lúc ở tiên phủ đáy biển, Chu Thanh luyện chế kim đan Độ Ách, không có ra ngoài đánh nhau, hai yêu nữ đương nhiên không biết hắn, Chu Thanh cũng không thèm giải thích.
"Yêu nghiệt giỏi lắm, các người tội ác tày trời, tàn sát nhiều đệ tử bất hạnh của Không Động, bần đạo vốn người tu hành, trừ yêu diệt ác, thay trời hành đạo là nhiệm vụ của bần đạo, bây giờ kẻ thủ ác trực tiếp đã đền tội, các ngươi trợ giúp cho hắn, cũng khó mà chạy khỏi lưới trời, mau mau bó tay chịu trói, bần đạo vẫn có thể giữ nguyên thần của ngươi mà không diệt!" Chu Thanh đương nhiên đầy oai phong lẫm liệt mà nói.
"Đạo sĩ thối, ngươi nằm mơ à! Ngươi dám bước qua, ta thách ngươi cũng không dám! Ha ha! Ha ha! Khẩu hiệu trảm yêu trừ ma kia chúng ta đã nhiều năm chưa từng nghe qua." Hai yêu nữ vừa nghe những lời của Chu Thanh, vừa buồn cười vừa tức, nhưng cũng không so đo với Chu Thanh, hai yêu nữ dồn hết sức lực điều khiển bạch quang, tăng thêm sức mạnh, hóa ra một dải cầu vồng trắng, muốn thoát khỏi sự truy kích của Chu Thanh.
Chu Thanh không muốn lời qua tiếng lại, cũng toàn lực đuổi theo, pháp bảo phát ra bạch quang kia thật là thần kỳ, Chu Thanh luôn không thể vượt qua, toàn kém xa một chút.
"Hai yêu nữ, hôm nay lão tử dù đến chân trời góc bể cũng phải giết chết các ngươi, quyết trừ hậu hoạn. Các ngươi không chết, ta một ngày cũng không yên!"
Chu Thanh có phần phẫn nộ, ba người cứ đuổi nhau chạy, cũng không biết đã lao vùn vụt qua mấy ngàn vạn dặm, đột nhiên bạch quang của hai yêu nữ dừng lại, theo sau là vầng sáng rực rỡ, chói lóa dị thường, nhất thành bất biến, hư không vô cùng vô tận đột nhiên mở ra trước mặt bạch quang một cánh cửa cực lớn, như thể một động tối om.
Bạch quang vừa dừng, Chu Thanh tiện thể đón đầu đuổi theo, hai bên hiển nhiên đụng độ. Bạch quang của hai yêu nữ đã vào trong, Chu Thanh trong lòng hiểu rõ, biết được đây là lối vào một giới khác, chẳng cần nghĩ nhiều thì đã bước vào.
" Bất luận đó là thiên giới hay địa ngục, dựa vào khả năng của ta hiện nay và pháp bảo Thất Bảo diệu thụ này, nếu muốn tự bảo vệ mình cũng là chuyện không khó khăn, dù sao việc đã đến nước này, quay đầu cũng chẳng được, trong kẽ hở của tam giới, linh khí hao hụt, ta cũng không thể mãi ở đây được, đợi đến nơi nào tràn đầy linh khí, từ từ hấp thụ, vận pháp bẽ gãy hư không cũng không phải là việc khó." Bị hai con yêu đưa vào một nơi lạ lẫm, trong lòng Chu Thanh tuyệt không hoảng loạn, hắn gần đây giữ lại nhiều tin tức nghiên cứu của Vân Trung Tử, lại từ miệng Lam Thần biết được một vài tin mật, cũng nắm được một vài tình hình phân chia của thế giới đại thiên này.
Thế giới Chu Thanh đang cư trú, nhật nguyệt tinh tú, sơn xuyên hà lưu, đều là thế giới nhân gian, trừ điều này ra, thời hồng hoang mở ra đến nay, đều sản sinh ra thế giới vô cùng vô tận, đại đa số là mảng hỗn độn, tuyệt không khai phá, thời thượng cổ, có người thần thông quảng đại kia, không chịu được sự ồn ào của nhân gian đã tạo ra hư không, hoặc là tìm một thế giới trú ngụ riêng, hoặc là tự mình khai phá thời hoang sơ, tạo ra thế giới.
Thần thông càng lớn, thế giới khai phá hoang sơ tạo ra càng hoàn mỹ, càng to lớn, giống như Sơn Hà Xã Tắc đồ mà Chu Thanh đã từng thấy, còn có thể giới cực lạc Tây phương trong truyền thuyết kia. Thần thông nhỏ thì tạo ra thế giới nhỏ, giống kiểu động thiên, ngay cả không gian của bản thân cũng xem như là một thế giới nhỏ.
Đến nay, trời sinh tổng cộng có ba giới, đó là thiên giới, địa tiên giới và nhân gian, ba giới này, không có biên giới, không có kết thúc, giới cực lạc Tây phương và thế giới trong sơn hà xã tắc đồ, mặc dù so với một vài tiên phủ động thiên lớn hơn trăm ngàn vạn lần, nhưng cuối cùng vẫn có giới hạn nhất định, ngoài ba giới kia còn phải kể đến lục đạo luân hồi của mọi sinh linh.
Về vấn đề này, Chu Thanh chỉ biết câu được câu chăng, tuy biết tình hình cụ thể, nhưng trong lòng vẫn còn rất mông lung, vật chất nhân gian phát đạt, nhưng đối với bậc tu hành thì lại là điều ô uế, linh khí mong manh, không phải là nơi tốt cho các tu sĩ tu hành, cho nên từ thời thượng cổ, một số nhân vật tu hành đắc đạo thần thông hoặc là yêu quái đều muốn phá vỡ hư không, phi thăng đến một thế giới khác.
Phá vỡ hư không thì dễ, phi thăng đến một thế giới khác thì vô cùng khó khăn với ai không phải là những người đại thần thông, sinh ra ở địa tiên giới , hoặc là sống ở thiên giới tu hành miệt mài, theo như phân tích của Chu Thanh, bất luận là thiên giới hay là địa tiên giới đều là những nơi tuyệt vời để dành cho việc tu hành, so với nhân gian thì tốt hơn cả trăm lần, Chu Thanh đương nhiên có chút hứng thú.
Chu Thanh vốn tu vi ở dưới nhân gian, nhưng đã đạt tới mức cao nhất, chỉ còn tích lũy đủ năng lượng là có thể phá vỡ hư không, bây giờ bị pháp bảo của hai yêu nữ đưa vào trong khe hẹp của tam giới, xuyên việt đến một giới khác, thì cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, đến một thế giới khác, chỉ cần Chu Thanh bỏ ra thêm một thời gian nữa, thì cũng có thể tích lũy được năng lượng khổng lồ, vận dụng pháp bảo trở lại nhân gian, chỉ là Chu Thanh luôn cố kỵ chuyện về lục đạo luân hồi, âm tào địa phủ mà Lam Thần đề cập tới, sợ sẽ có điều chẳng lành, nên phải đợi đến khi tiêu tán sinh tử bạc, rồi mới tiến hành phi thăng.
Trời đất quay cuồng đảo điên, biến ảo khôn cùng, đợi khi Chu Thanh ra ngoài, thì đã là một thế giới khác, thiên địa linh khí nồng đặc, Ngũ Hành nguyên lực vập vờn, thậm chí trong linh khí còn không hề dính một chút tạp chất nào hết, không cần phải dùng tới chân hỏa để tôi luyện là đã có thể nung nóng chảy chân nguyên trực tiếp, đúng là một địa điểm tu hành tuyệt hảo.
"Đây là nơi đâu? Thiên giới hay là địa tiên giới, hay là cực lạc thế giới?" Chu Thanh bỗng nhiên cảm thấy quá đỗi bất ngờ, trong lòng có chút khó hiểu, đang quan sát tình hình xung quanh, bỗng nhiên tâm thần căng thẳng, chỉ nghe một tiếng quát xé trời: "Đạo sĩ thối, xem đòn đây!" Khi một cơn cuồng phong ập tới, Chu Thanh vội vàng thúc động Thất Bảo Diệu Thụ, trụ vững cơ thể, lúc này mới phát hiện ra rằng mình đang ở trên một đám mây trắng muốt, dưới chân là núi non biển cả sâu thẳm muôn trùng, uốn lượn quanh co, nhưng ở chỗ Chu Thanh nhìn xuống tất cả vạn vật chỉ như con kiến nhỏ,hai con yêu nữ ở đằng xa đang cầm quạt ba tiêu, quạt một đường, cuồng phong nổi lên dữ dội, đám mây trắng trên trời đều bị thổi tung, tản mác thành từng cụm mây nhỏ, những đám mây trời bị cơn cuồng phong hất tung lên, hóa thành hàng ngàn hàng vạn lưỡi đao nhỏ sắc bén, phá vỡ không gian, ùn ùn lao về phía Chu Thanh.
Chu Thanh không còn cách nào khác, chỉ còn biết giơ Thất Bảo Diệu Thụ ra trước mặt ngăn cản, quạt ba tiêu kia thật là đáng ghét, Chu Thanh thầm tự trách mình đã không mang theo Định Phong Châu tới đây. Ngoại trừ quạt ba tiêu, toàn bộ những pháp bảo của hai yêu nữ đều đã bị Chu Thanh đánh cho phải để lại ở trong Không Động động thiên, bây giờ yêu nữ tay không vũ khí, đành phải dùng quạt ba tiêu để đánh lén lút.
Hai yêu nữ không hề ham chiến với Chu Thanh, vội vã vận khởi bạch quang bay nhanh xuống phía dưới, Chu Thanh đương nhiên không dễ dàng bỏ qua, dụng ý muốn truy cùng giết tận, chỉ hít thở một hơi, cả 3 người đã đáp xuống dưới mặt đất cả, lúc này Chu Thanh mới phát hiện ra, thế giới này dãy núi trùng trùng điệp điệp, trải dài như vô tận, cổ thụ trên núi mọc cao chọc trời, vách đá dốc đứng vô số, còn có cả vô vàn những thác nước khổng lồ, giữa những khe núi cũng thấy rất nhiều những dòng suối không thấy nguồn, vô số loại cây quả lạ lùng, màu sắc sặc sỡ, nhìn thấy và ngửi thấy những điều chưa bao giờ được trải qua trong đời, Chu Thanh lập tức khẳng định đây không phải là nhân gian giới.
Đặc biệt là những dãy núi đều vô cùng hùng vĩ, dãy bình thường thôi cũng đã không thua kém là bao so với Côn Lôn sơn mạch, phương viên cả trăm dặm, những ngọn núi vươn cao tới cả ngàn trượng nhiều không đếm xuể, còn có cả những ngọn núi phương viên cả ngàn dặm, cao lớn chọc trời, giống như những cây gậy chống trời thời thượng cổ vậy
Tình cảnh này đã đẩy Chu Thanh vào trong một cánh rừng nguyên thủy thái cổ Hồng Hoang, nhất là khoảng giữa những dãy núi với nhau có vô vàn những hang động, tảng đá lớn vĩ đại, có những hang động được bao quanh bởi những dãy dây leo khổng lồ chằng chịt bao phủ lên từng hang động những tấm màn lá cây xanh mướt ngút ngàn, cây cối điểm màu, phong lan tỏa hương đâu đây, quả thực là một nơi ở của thần tiên dưới trần gian, những động thiên dưới nhân gian mà Chu Thanh từng nhìn chẳng thấm vào đâu cả, linh khí nơi này đậm đặc hơn rất nhiều.
"Tại những nơi như thế này, thì có thể chọn bất cứ nơi nào để thiết đặt Cấm Chế, là đã có thể trở thành động thiên, hoàn toàn tu luyện được, đúng là miền đất hứa, tốt hơn so với ở nhân gian gấp trăm ngàn lần, chẳng trách tại sao mà tất cả thượng cổ thần tiên đều muốn phi thăng." Chu Thanh thầm cảm thán trong lòng, "Chắc hẳn đây là địa tiên giới, tu sĩ nơi này có gì thần thông đây, chắc không phải ai cũng đều đạt tới cảnh giới tiên nhân chứ? Không thể nào, ít nhất là mấy con tiểu yêu kia, còn thua xa so với một tiên nhân, linh khí ở thế giới này đậm đặc như vậy, không khác là bao so với nhân gian thời kỳ thượng cổ, chắc hẳn phải có linh vật yêu quái bên trong."
Những ý nghĩ cứ thế thoáng qua trong đầu Chu Thanh, hai yêu nữ kia không còn nhìn thấy hành tung, nên hắn liền bay lên cao, vận khởi thiên nhãn, rồi phóng tầm mắt ra bốn cõi núi rừng trùng điệp xung quanh, Chu Thanh truy tìm gắt gao, chỉ trong chốc lát đã đuổi tới bạch quang, phát hiện ra hai con yêu nữ, liền hạ xuống trên một sườn núi cao.
Khoảng sườn núi này đất bằng rộng rãi tới vài trăm mẫu, mấy cây thông cổ thụ bám bên vách đá, phía sau là một sơn động cao gần mấy trượng, phía trước mọc đâu ra hai cánh cổng đá dày trịch, phía trên hang động có mấy dòng chữ lớn, lục quang lấp lóe, hào quang lưu chuyển, nhìn kỹ thì thấy đó là một Cấm Chế phòng thủ khá lợi hại.
Chu Thanh hạ xuống trên một bình đài, thì nhìn thấy ở trước cửa động là hai con yêu nữ đang đứng dáng vẻ bồi hồi, trong lòng bỗng sinh nghi hoặc, sơn động này, chắc hẳn là có tu đạo sĩ sống ở bên trong, nhìn Cấm Chế phía trên sơn động có vài phần nguy hiểm, hơn nữa đây là lần đầu tiên đi tới một thế giới khác, nên Chu Thanh quả thực còn rất nhiều điều lạ lẫm, không dám mạo hiểm.
"Yêu nghiệt, hôm nay xem các ngươi còn chạy đi đâu được nữa!"
"Đạo trưởng, chúng ta với ngài chẳng có thâm thù gì cả, tại sao ngài phải cố sức truy đuổi như vậy, đuổi theo từ nhân gian tới tận tiên giới, người ta thường nói, đuổi người không đuổi quá trăm bước, đạo trưởng chỉ dựa vào lý do