Nghĩ kĩ lại thấy làm vậy không ổn, vụ việc lần trước e rằng còn chưa êm, bây giờ không nên manh động. Chu Thanh cũng biết đạo lí đi đêm nhiều có ngày gặp ma.
Chu Thanh nảy sinh ra một ý định táo bạo, thừa lúc hai người đánh nhau đến mức nguy ngập, sẽ xuất hiện ra tay nghĩa hiệp tách hai người ra, tránh cho cả hai lưỡng bại câu thương, cứ ban ân tình cho họ trước đã! Truyện "Phật Đạo "
Hư Kiếm Không và Lăng Phi đều ngấm ngầm cảm kích, hai người chỉ định so tài cao thấp, ai ngờ diễn biến thành trận quyết đấu sinh tử, nếu như bên nào bị thương hay mất mạng, e rằng từ nay Côn Lôn và Thục Sơn sẽ hóa bạn thành thù đối đầu với nhau rồi.
“Ta thấy hai vị đều là người tu đạo, công lực đạt đến cảnh giới này cũng không phải dễ, hà cớ gì mà phải liều mạng với nhau ở đây thế?” Chu Thanh bỗng chốc hóa thân từ Ngư ông thành Người hòa giải.
Nhìn vào vị thanh niên nam tử này, cả Lăng Phi và Hư Kiếm Không đều dâng lên cảm giác cao thâm khó dò, đòn đánh vừa rồi tuy khí thế không mạnh, nhưng đánh đúng ngay vào chỗ hiểm, đủ sức tách hai luồng khí thế dữ dội đang giao đấu ra, e rằng người này chí ít cũng là cao thủ đạt cảnh giới Hóa Thần. Lăng Phi và Hư Kiếm Không đều không nhìn thấu đạo hạnh của Chu Thanh, trong lòng thoáng chốc dấy lên vô số suy nghĩ phức tạp.
“Vị đạo hữu này không biết từ đâu đến? Ta và vị bằng hữu đây chỉ muốn so tài cao thấp, ai ngờ hơi chút bất cẩn lại hóa ra đem sinh mạng ra đùa giỡn, mau mà có đạo hữu ra tay cứu giúp, hai người chúng ta vô cùng cảm kích.” Lăng Phi thật không hổ thẹn đã làm mấy năm tổ trưởng Long tổ, tam giáo cửu lưu, quan chức chính phủ, yêu ma phật đạo, loại người gì hắn cũng từng tiếp xúc, khả năng ứng biến đương nhiên không phải Hư Kiếm Không chỉ biết tu luyện so sánh được.
Tận mắt chứng kiến Nhân Kiếm hợp nhất của Hư Kiếm Không, Lăng Phi trong lòng e dè, tất nhiên không bằng lòng tiếp tục so tài, đấu phi kiếm với nhau vô cùng hung hiểm, lỡ sơ suất một cái là toi mạng cả hai, nếu không cần thiết Lăng Phi cũng không muốn ra tay làm gì.
Thấy Chu Thanh đạo hạnh thâm hậu, chắc không phải là nhân vật tầm thường, tuy người này trẻ tuổi, Lăng Phi lại không hề có ý xem nhẹ, cách nói chuyện dùng ngữ điệu cung kính. Biết đối phương chỉ muốn làm người hòa giải chứ không phải kẻ thù, Lăng Phi thở phào nhẹ nhõm, lí nào lại không chớp cơ hội chấm dứt luôn cuộc phân tranh?
Hư Kiếm Không thấy Lăng Phi bước lên chào hỏi, chỉ đứng im lặng một bên không phản đối, hắn cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên không muốn đánh tiếp, kết thúc như thế là tốt nhất, ai cũng không mất mặt.
“Ta là hải ngoại tán tu, hôm nay đột nhiên nổi hứng đến trung nguyên du ngoạn, vừa gặp phải hai vị đánh nhau, không nhẫn tâm thấy hai vị lưỡng bại câu thương nên mới ra tay tương trợ, chỉ là chút chuyện vặt, hai vị không cần để tâm làm gì!”
Chu Thanh vừa mở miệng là bịa chuyện, dù sao thì trong giới tu đạo đâu có ai biết đến hắn, lúc trước do công lực thấp kém nên không dám lộ mặt, bây giờ công lực mạnh lên, Chu Thanh tất nhiên không sợ, tốt nhất là dò la từ hai người này tình hình trong tu đạo giới, tiện thể xem có thể moi được ở đâu công pháp tu luyện hữu hiệu ở các đại môn phái nào?
Vốn dĩ Chu Thanh định lên các đại môn phái như Côn Lôn ăn trộm, tiếc là không hiểu rõ tình hình, thêm vào đó các đại môn phái đó chắc chắn có cao thủ lợi hại và trận phát trấn thủ, nếu cứ cắm đầu mò tới thì Chu Thanh không dám tin với sức của một mình có thể chống cả một môn phái, ngay cả 2 tên cao thủ Hóa Thần cùng ra tay đã phải bỏ chạy té khói rồi.
“Hải ngoại tán tu?” Lăng Phi và Hư Kiếm Không cùng kinh ngạc thốt lên.
Người tu đạo muôn màu muôn vẻ, có người thích ngao du chốn hồng trần, có kẻ mưu quyền đoạt lợi, mượn sức của chính quyền thế tục mưu lợi cá nhân, từ xưa đến nay, số người tu đạo vào triều đình làm quan không phải ít, Thượng cổ đại thánh Khương Tử Nha giữ chức tể tướng phò trợ Chu Văn Vương, Chu Vũ Vương sáng lập đại Chu hoàng triều kéo dài cơ nghiệp 800 năm, trở thành giai thoại lưu truyền ngàn đời.
Còn có một số cao nhân tu đạo thích viết sách đem cách tu luyện của mình