Tuy hiện nay các đệ tử Đạo môn có tư tưởng phóng khoáng hơn nhiều, truyền thống Đạo gia đều bị vứt vào một xó, lũ trẻ cứ ăn mặc thời trang chẳng khác gì người thường, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một số tên cứng đầu thích mặc đạo bào vải xanh vải xám, cùng lắm thì màu vàng tươi, còn như Hiên Viên pháp vương mặc đạo bào vàng chóe, phía sau còn có thái cực đồ thêu bằng chỉ vàng thì Chu Kiếm Vũ chưa từng thấy qua. Do đặc tính nghề nghiệp, Chu Kiếm Vũ biết ngay thanh niên kia không phải hạng lưu manh thích chơi nổi nên mới len lén đi theo hai người.
Dị năng tạo không gian ảo của Chu Kiếm Vũ xuất thần nhập hóa, từ khi được chọn vào tổ Dị năng, không biết đã trải qua bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm cũng chưa từng thất bại, cái gì mà đạo môn cao nhân, yêu ma quỷ quái, Chu Kiếm Vũ đều đã gặp hết, thậm chí còn giao đấu không ít lần, cho dù đánh không lại, chỉ cần trốn vào không gian ảo, đối phương liền hết cách truy sát, có thể nói đây là kĩ năng ẩn náu giữ mạng sống có giá trị nhất.
Thế mà hôm nay lại bị người ta phát hiện, đối phương còn tóm được mình lôi ra từ không gian ảo, bản lĩnh như thế quá ghê gớm! Cho dù là tổ trưởng Dị năng tổ cũng chưa chắc làm được, nỗi kinh sợ trong lòng Chu Kiếm Vũ lấn át luôn trí tò mò.
Pháp thuật của Đạo môn khi đối đầu với những người có dị năng trời sinh như Chu Kiếm Vũ không thể chiếm thế thượng phong được, Chu Kiếm Vũ cũng từng so tài với đệ tử Đạo môn của Long tổ, dựa vào thể thuật cực khổ tu luyện và dị năng tạo không gian ảo, số đạo sĩ kia đều bị hắn qua mặt, vì thế đối với bọn hòa thượng đạo sĩ tu hành, người có dị năng luôn khinh thường họ, cho rằng đám người này ngoại trừ bày trò mê tín dị đoan ra không có bản lĩnh thật sự nào cả.
Nghe cách nói chuyện của Chu Thanh, biết ngay đối phương không có ác ý, Chu Kiếm Vũ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Xin hai vị đừng hiểu lầm, ta đi theo hai vị không có ý xấu đâu.” Chu Kiếm Vũ moi ra một cuốn sổ, nói tiếp: “Ta là người của cục an ninh quốc gia, thấy hai vị ăn mặc kì lạ nên mới bám theo xem thử.”
“Lại là người của cục an ninh? Nơi đây đúng là chốn thị phi!” Chu Thanh than trách thầm trong bụng: “Tại sao ta có duyên với đám người này thế nhỉ? Đi đâu cũng đụng phải chúng, nhưng tên này có vẻ lịch sự hơn mấy tên Long tổ nhiều, chắc là vừa nãy bị dọa chết khiếp chứ gì!” Chu Thanh lấm lét liếc về phía Hiên Viên pháp vương, thấy sắc mặt lão ta không có gì thay đổi, “Lão yêu quái không biết đang nghĩ gì nữa?”
“Tiểu tử, ta không thích tiếp xúc với người của triều đình, giao cho ngươi lo đó! Người kia không hề có chút chân nguyên, chỉ có điều thần niệm của hắn hơi đặc biệt, lại biết phép thần thông tạo ra không gian ảo, thật là khó tin. Lão tổ ta phải nghiên cứu mới được.” Bên tai văng vẳng tiếng nói âm u của Hiên Viên pháp vương. Thật ra Hiên Viên pháp vương cũng không phải muốn đi cùng Chu Thanh đi thăm thú môn phái của hắn, chỉ là ẩn cư ngoài hải đảo nhiều năm, lâu ngày chưa đặt chân về trung thổ, không biết thế sự đã thay đổi ra sao nên mới bám lấy Chu Thanh tìm hiểu tình hình, rồi tính chuyện lớn sau. Tuy Thiên Huyền Huyết Ma có kể một ít, nhưng dù sao cũng không rõ ràng bằng đích thân đi trải nghiệm.
“Được ạ! Nếu tiền bối không muốn tiếp xúc với người của chính phủ thì cứ giao cho vãn bối lo liệu!” Chu Thanh dùng thuật truyền âm trả lời, trong lòng rủa thầm: Lão yêu quái này tại sao cứ như nhiều năm không ra ngoài thế nhỉ? Giờ này mà còn triều đình, lão ta không biết đến dị năng, chẳng lẽ người thời xưa không ai có dị năng ư?
“À! Thì ra là đồng chí cảnh sát! Vất vả cho anh quá!” Chu Thanh bước tới bắt tay Chu Kiếm Vũ, thái độ cởi mở, Chu Kiếm Vũ bối rối không biết nên giải thích thế nào mới phải. Truyện "Phật Đạo "
“Vị này là bằng hữu của ta, tu luyện nhiều năm ở hải ngoại, xưa nay không ra ngoài nên không biết thời thế đã thay đổi, lần này mới có dịp đến đây dạo chơi.” Tài bịa chuyện của Chu Thanh đã đạt tới cảnh giới thần thánh không ai bì kịp.
“Thì ra là vậy!” Chu Kiếm Vũ