Giọng nói vừa dứt, thuyền rồng bảy màu đã phóng vù tới, đỗ lại cách chỗ hai phe người ngựa không xa là bao, người đang nói là một cô gái độ tuổi khoảng chừng hai ba mươi tuổi gì đó, khoác trên người bộ trang phục trong cung cổ điển, toàn thân trên dưới toát ra khí tức hết sức trang nhã cao quý.
Cô gái ánh mắt đưa đảo, mỉm cười khoái trá đưa ánh mắt về phía đám người Chu Thanh đang được bao bọc trong một ngũ thải quang tráo, không thể mường tượng nổi quang tráo là một loại bảo vật quý giá đến mức độ nào, vốn là pháp bảo năm xưa đảo chủ Hãm Không đảo dùng để chống đỡ lại Cửu Thiên Lôi Kiếp, thần diệu biết làm sao, Hiên Viên pháp vương khi đưa cho Chu Thanh cũng không có tồn tại toan tính gì hết, vốn dĩ là muốn mượn Hóa Huyết thần đao của Chu Thanh để mở Trường Bình phong ấn, sau khi giành được Mãnh Quỷ Quân Hồn sẽ ra tay hạ sát để cướp lại, ai nào có biết rằng sự tình có biến số, cuối cùng đả khai không gian bỏ chạy lại khiến Chu Thanh được hưởng lộc.
Cô gái ăn mặc như trong cung điện vận hết mục lực cũng không thể nào nhìn ra tướng mạo của những người bên trong, chỉ loáng thoáng trông thấy bên trong có mấy người trẻ tuổi, còn có cả một cô gái bé bỏng nữa, cô gái liền cười như nắc nẻ nói: "Chân Linh, Tây Vực Ngũ Tán Nhân các người không an phận ở Tây Vực cướp của nhà lành, lại có thời gian rỗi hơi đến nội địa để làm trò à?"
Lão đạo sỹ cầm đầu đương nhiên chính là vị đạo nhân mà cô gái này nhắc tới, lúc này sắc mặt của lão trông khó coi hết sức, nhếch mép khinh khỉnh lạnh lùng nói với cô gái: "Thất Thái tiên tử, ngươi nhiều lần nhũng nhiễu này nọ với bọn ta, niệm tình ngươi mang danh phận nữ lưu hậu bối, ta không thèm so đo lặt vặt với ngươi, đỡ mang tiếng sau này, nhưng hiện giờ đã vào nội địa, ngươi cũng đến phá bĩnh, không lẽ ngươi nghĩ Ngũ Tán Nhân bọn ta sợ cái lũ Đại Tự Tại cung các ngươi ư?" Truyện "Phật Đạo "
Chân Linh, Chân Quảng, Chân Không vốn dĩ là tu đạo nhân của Hoa Sơn phái, ba mươi năm trước, cuộc chiến Đạo Ma nổ ra, tuy rằng phe Đạo môn toàn thắng, nhưng thương vong cũng không phải là nhỏ, sư phụ của ba người bị chết trong tay của Ma môn. Hoa Sơn phái trước nay rất neo người, chỉ có bốn người bọn họ, chiếm cứ một đạo quan bé nhỏ, sư phụ vừa chết, ba người chưa học được chân truyền, đạo thống của Hoa Sơn phái từ đây thất truyền, có điều vận khí của ba người cũng không tệ, vào lúc khởi bước vi kiên (con đường bôn ba hành tẩu gặp nhiều khó khăn trắc trở) bỗng nhiên phát hiện ra động phủ của thượng cổ tu hành chi sĩ Hoa Dương chân nhân Đào Hoằng Cảnh, lưu chép lại được một cuốn Hoa Dương kinh khắc trên thạch bích của động phủ, thêm nữa trong lò luyện đan tìm thấy vài viên cực phẩm đan dược.
"Duyệt tẫn chương thai quy tâm khởi, tam phân tửu lực thư hoa dương", vị Hoa Dương chân nhân Đào Hoằng Cảnh này không những là một người đạo sĩ đạo hạnh cao thâm khó lường, mà còn là một vị thi nhân tài tử phong nhã, đạo thư đan dược lưu giữ lại đều không phải thứ tầm thường, ba người bỗng đâu chỉ trong vòng hai chục năm đã nhảy lên tu tới Hóa Thần kỳ.
Chẳng hiểu tại sao ba người lại muốn quang đại môn mi (môn mi: họa tiết được khắc trên đỉnh của cửa vào một ngôi đền, chùa, ở đây ý nói mở rộng thanh thế), nảy sinh xung đột với vài đệ tử Ngũ Hành tông tại Hoa Sơn, mấy người chỉ vì một gốc cây Tử Chi trăm năm mà xuất thủ, rốt cuộc thì ba huynh đệ võ nghệ cao thâm, đạo pháp tiên thuật của Hoa Dương chân nhân Đào Hoằng Cảnh cũng có uy lực rất khủng khiếp, đã dùng một đòn sét đánh chết tươi tại trận một người đệ tử, mấy người còn lại trọng thương bỏ chạy, từ đây ba huynh đệ và Ngũ Hành tông kết thành mối thâm thù, nếu như có thời cơ nhất định Ngũ Hành tông trưởng lão Thiên Nhất đạo nhân sẽ đích thân xuất thủ truy sát ba người.
Thiên Nhất lão đạo đã thành công bước vào Hóa Thần hậu kỳ, so với tứ đại tông sư cũng không kém là bao, nhất là một thân Ngũ Hành pháp thuật quả thực là tu luyện đến đỉnh phong, ba người lúc đó còn mới chân ướt chân ráo bước vào Hóa Thần kỳ, làm sao là đối thủ của Thiên Nhất lão đạo được, may mắn cho họ là trong số pháp bảo mà Hoa Dương chân nhân Đào Hoằng Cảnh để lại có một loại độn thuật (kiểu như thuật tàng hình) tên là Thái Ất Phi Thiên huyễn ảnh, nên ba người mới giữ nổi tính mạng, rong ruổi tới tận Tây Vực để lánh nạn.
Về phần hai hòa thượng Tuệ Vân, Tuệ Hải trước kia vốn là đệ tử phật gia của Pháp môn tự, do có mưu đồ cướp đoạt Chỉ Cốt Xá Lợi (tro xương ngón tay) mà Phật tổ khi Niết Bàn để lại, bị sư môn phát giác, liền hoảng hốt đào thoát, đầu nhập vào cung điện Bố Lạp Đạt. Phật môn tuy nói rằng là vùng đất thanh tịnh, nhưng cũng có tranh đấu giáo phái, phật giáo ở nội địa Trung Nguyên chính là Thiền tông mà Đạt ma tổ sư khi đó nhất hoa khai ngũ diệp truyền xuống, còn Tây Vực lại là Mật tông. Hai tông giáo mỗi tông giáo lại có giáo nghĩa khác nhau, tuy không thể