Nhìn thấy Chu Thanh quần áo rách rưới như ăn mày bên đường vậy, toàn thân trên dưới dính đầy máu, Liêu Tiểu Tiến thất sắc hỏi: “Sư phụ, người vẫn khỏe chứ ! Còn cái tên Côn Lôn lão đạo đâu ?”
Sắc mặt Thất Thái tiên tử đanh lại nói: “Chu chân nhân sao lại có hiềm khích với Côn Lôn, Côn Lôn là môn đạo đệ nhất đại phái, đạo thống được kế thừa đã mấy ngàn năm, môn hạ cao thủ rất nhiều, đến Đại Tự Tại cung chúng ta cũng phải kiêng nể đến 3 phần, đạo hữu tuy pháp lực cao thâm, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, e là sau này sẽ gặp không ít phiền phức.”
Câu này nói không sai, đắc tội với Côn Lôn, đúng là đã đụng phải tổ ong, nhất là Chu Thanh còn đả thương đệ tử Côn Lôn, còn ra tay đánh nhau với Côn Lôn chưởng giáo, nói không chừng Côn Lôn cao thủ sẽ dốc toàn lực truy sát Chu Thanh. Thất Thái tiên tử tuy không biết kết quả đánh nhau giữa hai người, nhưng nhìn thấy pháp bảo của hai người đánh nhau đến kinh thiên động địa, lại nhìn thấy vẻ mặt nhếch nhách của Chu Thanh, e là tên Càn Cơ lão đạo cũng thọ thương không nhẹ. Đả thương Côn Lôn chưởng giáo, đúng là mối thù lớn, sợ là song phương sẽ đánh đến chết mới thôi, Càn Cơ lão đạo đến thăm hỏi với ý tốt lành, lại để xảy ra kết quả như vậy, khiến Thất Thái tiên tử không biết nên khóc hay nên cười.
Vân Hà tiên tử lần này nói năng không hàm hồ, đôi mắt xinh đẹp lén nhìn sang Chu Thanh, lạnh lùng hứ một tiếng nói: “Côn Lôn thì hay ho lắm sao, muội thấy tên Càn Cơ lão đạo ấy chắc là dung túng cho đồ đệ hành hung người khác, che giấu cái ác, giống y như tổ sư của họ, con nha đầu đó đột nhiên hạ sát thủ, bị Chu đạo hữu giáo huấn một chút cũng tốt.” Do dự một lúc, Vân Hà lại hỏi Chu Thanh: “Chu đạo hữu, ta thấy con nha đầu Côn Lôn đó hình như quen biết người, người đã ở hải ngoại lâu năm, sao lại quen biết đệ tử Côn Lôn chứ ?” Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh không đáp lại, nhìn Chu Nghi và Tiểu hồ ly đã bị mùi tanh của Hóa Huyết thần đao xâm nhập khiến cho hôn mê bất tỉnh, ngưng khí thành chảo, xoay trong không trung, hai đạo huyết quang nhàn nhạt rơi vào tay, trên tay Chu Thanh hiện ra một ngọn Tam Vị Chân Hỏa, luyện huyết quang thành vô hình, Tiểu hồ ly và Chu Nghi trầm ngâm một lúc, dần dần tỉnh lại, hai tay Chu Thanh liền bắt lấy, huyết quang liên tục bay ra từ cơ thể của những đệ tử Đại Tự Tại cung cũng đang hôn mê bất tỉnh, đều được Chu Thanh cứu tỉnh.
Thất Thái tiên tử nhìn thấy sắc mặt liền thay đổi lạnh lùng nói: “Thì ra Chu đạo hữu là người trong ma đạo !” Vân Hà tiên tử thấy tình hình này sắc mặt cũng vô cùng khó coi, dường như thần sắc còn mang theo chút oán hận. Vừa nãy hai người ở ngoài xa quan sát trận đánh, tuy không biết Chu Thanh dùng pháp bảo gì, nhưng thấy thanh thế, không khỏi nghi ngờ đó chính là thủ đoạn của ma đạo. Những đệ tử Đại Tự Tại cung bị hôn mê, cho dù hai người đã nghĩ đủ mọi cách cũng không thể nào khiến họ tỉnh lại, bây giờ nhìn thấy Chu Thanh chỉ vung tay đã giải quyết được vấn đề, nên họ không khỏi hoài nghi, may là Đại Tự Tại cung này dường như đã nhiều năm không xuất thế, cũng không tham gia vào những chuyện của ma đạo, cũng không có ác cảm gì đối với người trong ma đạo, nếu đổi lại là môn phái khác, e là đã sớm rút đao ra rồi.
Nghe những lời này, Chu Thanh cười khanh khách nói: “Hai vị tiên tử đã hiểu lầm rồi, đó là một loại ma đạo pháp khí mà bần đạo lúc vân du ở hải ngoại ngẫu nhiên có được, uy lực rất lớn, bần đạo không đành hủy đi, đành để lại. Tên chưởng giáo Côn Lôn này quả thật hiếp người quá đáng, bần đạo cũng là bị ép vào đường cùng đành phải dùng thủ đoạn này vậy.” Chu Thanh thấy hai người nửa tin nửa ngờ cũng không giải thích thêm, chỉ kể lại chuyện làm sao kết oán với Lăng Nhược Thủy cho hai cô nghe, đương nhiên đã có cải thiện nhiều, trình độ nói dối của Chu Thanh vốn thuộc hàng bậc nhất, lại thêm chuyện này vốn căn cứ vào sự thật, hai cô đã tin đến 8 phần, đều xem thường Côn Lôn không biết cách dạy đồ đệ và tốt khoe xấu che.
Chu Thanh thần sắc bình hòa, nói chuyện cũng có khí độ của nhất đại tông sư, nào có dáng vẻ hung tàn như người trong ma đạo, hiện nay ma đạo suy yếu, hai người cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ của người trong ma đạo rốt cuộc là như thế nào, chỉ là nghe qua một số tin lan truyền trong giới tu đạo thôi, so sánh với Chu Thanh, đương nhiên không hoài nghi thân phận của Chu Thanh nữa, huống chi sự thật là vậy, cái mà Chu Thanh luyện chính là Bát Cửu Huyền Công thần bí khó đoán, Đô Thiên Thần Sát đại trận chỉ là trận pháp, không phải pháp quyết để tu luyện.
Thất Thái tiên tử lo lắng nói với Chu Thanh: “Thì ra là vậy, nhưng Chu chân nhân đắc tội Côn Lôn, Côn Lôn từ xưa đến nay đều tốt khoe xấu che, Chu đạo hữu tuy có lý, nhưng người ta cũng sẽ không chịu dừng tay, không biết Chu đạo hữu có dự tính gì không ?” Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh trầm ngâm không nói, Vân Hà tiên tử cạnh bên lấy hết dũng khí nói một câu: “Chu chân nhân đã hai lần giúp Đại Tự Tại cung ta, hay là dừng chân ở Đại Tự Tại cung ta vài hôm, rồi nghĩ tiếp đối sách cũng không muộn. Huống chi, động phủ Đại Tự Tại cung ta cũng là do tổ sư Từ Hàng đạo nhân mở ra, tuy cũng cùng ở Tây Vực như Côn Lôn, nhưng Côn Lôn không hề biết sơn môn của chúng ta ở đâu.”
Ba người Tiểu hồ ly, Chu Nghi, Liêu Tiểu Tiến ở bên cạnh vốn không xen nổi vào một câu, thực lực của họ đối với Côn Lôn mà nói, đúng là không đáng để nói tới, bây giờ đột nhiên đắc tội với Côn Lôn, còn phải đối diện với sự báo thù của Côn Lôn, sắp hoa cả mắt rồi. Nhưng những lời Vân Hà tiên tử