Khi Đàn Hương đỡ Mộ Dung Yên đi ra khỏi Thừa Ân điện, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
"Đàn Hương, bổn cung có thể tự mình hồi cung, ngươi đi theo Hồng Loan thử xem, gần đây Trương Thục phi thích ăn những thứ điểm tâm gì?" Mộ Dung Yên nói xong, cầm lấy chiếc ô từ trong tay Đàn Hương.
"Nhưng mà thân thể của nương nương..." Đàn Hương có chút lo lắng.
Mộ Dung Yên lạnh lùng cười nói: "Chưa tới ngày đệ đệ chân chính được an toàn, mặc kệ bổn cung có suy yếu đến thế nào đi nữa, cũng sẽ giữ lấy một phần hơi thở này, tuyệt đối không từ bỏ."
"Dạ..." Đàn Hương vội vàng lên tiếng trả lời,"Nô tỳ đi nhanh về nhanh, rất nhanh liền trở về hầu hạ nương nương."
"Đi đi."
Đàn Hương bước nhanh tới ngự thiện phòng, Mộ Dung Yên mệt mỏi xoa xoa cái trán, đi về phía Tê Hoàng cung.
Ngẫu nhiên nâng mắt lên, nhìn cung tường màu đỏ thắm kia, Mộ Dung Yên thản nhiên thở dài, ánh mắt ảm đạm đi vài phần,"Năm nào, tháng nào, ngày nào, mới có thể rời khỏi nơi này?"
Ở bất kỳ thời điểm nào, ngự thiện phòng luôn mang một bầu không khí khí thế ngất trời, cung nữ bận rộn lui tới không ngớt, không chừng là chủ tử của cung nào đó đột nhiên cao hứng, muốn ăn điểm tâm.
Hồng Loan quanh quẩn một vòng ở ngự thiện phòng, kéo tổng quản của ngự thiện phòng là Lưu công công lại, cười hì hì nói: "Lưu công công hảo."
Chỉ thấy bàn tay của Lưu công công tạo thành hình lan hoa chỉ, điểm lên gương mặt Hồng Loan một cái,"Ai! Thì ra là tiểu Hồng Loan a!"
Hồng Loan nhìn nhìn vào điềm tâm ngự thiện phòng vừa làm ra, cười nói: "Lưu công công, hôm nay có món điểm tâm nào mới không? Gần đây tâm tình nương nương không tốt, muốn đổi loại điểm tâm để nếm thử."
Lưu công công cười nói: "Tiểu Hồng Loan, không bằng liền để nương nương nếm thử món này đi."
"Món này tên là gì?" Hồng Loan theo ngón tay của Lưu công công nhìn qua -- mỗi một miếng điểm tâm đều được làm trong suốt, duy nhất miếng ở giữa khảm một chút sắc chu sa, đỏ đến kinh tâm.
"Món này gọi là đan tâm cao, phần ở giữa này cũng có một bí quyết nổi tiếng a," Lưu công công nói xong, đến gần Hồng Loan,"Nếu như tiểu Hồng Loan muốn học, ngày khác tới đây, lão nô sẽ dạy cho ngươi."
"Hảo a!" Hồng Loan cười đáp xong, liền chỉ chỉ vào đan tâm cao, nói: " Ta nghĩ chắc chắn nương nương sẽ thích món 'đan tâm cao' này."
"Tiểu Hồng Loan chờ một lát, lão nô sẽ tự tay chuẩn bị tốt cho nương nương." Lưu công công nói xong, vừa xoay người lại, liền nhìn thấy Đàn Hương đứng bên cạnh cửa, mỉm cười đi qua,"Ai, Đàn Hương, hôm nay muốn chọn món điểm tâm nào cho Hiền phi nương nương đây?"
Đàn Hương nhìn thoáng qua Hồng Loan, cười nói: "Thục phi nương nương muốn ăn món gì, Hiền phi nương nương liền muốn ăn món đó."
"Dạ. Bây giờ lão nô đi chuẩn bị." Lưu công công nhanh chóng lui xuống, từ trước đến nay hai cung này tranh đấu gay gắt, vẫn là tránh sang một bên thì an toàn một chút.
Nội thị và cung nữ trong ngự thiện phòng đều có ý thức tránh đi hai người này, tự giác làm chuyện của bản thân.
Hồng Loan nhìn thoáng qua Đàn Hương, khóe miệng mang theo một chút thản nhiên trào phúng, bỗng nhiên đi về phía Đàn Hương,"Nhiều năm trôi qua như vậy, bộ dáng của ngươi vẫn là như cũ."
Đàn Hương lạnh lùng cười, nói: "Ngươi cũng vậy."
Hồng Loan cũng không nhìn nàng nhiều, chờ đến khi Lưu công công mang theo hai hộp điểm tâm đi tới trước mặt, thuận tay cầm lấy một hộp điểm tâm, liền vội vàng rời đi.
Đàn Hương cầm lấy hộp điểm tâm, thở dài thật sâu, cúi đầu nhìn hộp điểm tâm, hỏi: "Lưu công công, món điểm tâm này tên là gì?"
"Đan tâm cao."
"Lo lắng*?" Đàn Hương sửng sốt, khom người cúi đầu với Lưu công công, cầm theo hộp điểm tâm đi về phía Tê Hoàng cung.
(*丹心糕 - 担心: Đan tâm cao – Đam tâm: Có cách phát âm tương tự nhau.
Đan tâm: trung thành - Đam tâm: Lo lắng)
Mưa phùn như tơ, rơi trên người, làm cho người ta phát lạnh.
Đàn Hương hít vào một hơi, nhìn những hàng ngói xanh quen thuộc trên cung tường, cuộc sống hơn mười năm trong chốn cung đình, mặc kệ là nàng, hay là Hồng Loan, có ai còn giồng như bản thân mình lúc trước nữa chứ?
Bầu trời lúc trước, cũng buông xuống mưa phùn như thế này, tí tách, luôn càm thầy dường như sẽ rơi đến vô hạn.
Năm đó nàng và Hồng Loan bất quá là hai đứa nhỏ bảy tám tuổi, cùng một nhóm nữ hài tử tuổi tác không sai biệt lắm cùng nhau tiến cung làm cung nữ -- kỳ thật có ai nguyện ý làm cung nữ chứ? Ai lại không muốn tự do tự tại bên ngoài chứ?
Chỉ tiếc, sống trong thời loạn thế, một làm thiên tử, một làm quần thần.
Hôm nay là thiên hạ của Đại Tần, ngày sau nếu như thay đổi chủ tử, không chừng nô tỳ như các nàng so với hiện tại còn muốn thảm hơn?
Năm đó thân thể Hồng Loan gầy yếu, Đàn Hương lớn hơn Hồng Loan một vài tháng, luôn chiếu cố Hồng Loan, dần dần, Hồng Loan liền bắt đầu ỷ lại vào Đàn Hương...
"Đàn Hương tỷ tỷ..."
Một tiếng kêu như vậy, rốt cuộc đã biến mất trong bao nhiêu năm rồi? Đàn Hương đã muốn nhớ không rõ nữa, thừ duy nhất còn nhớ chính là thân ảnh mờ ảo của hai người bên cây hoa hải đường ở trong cung năm đó.
Bàn tay nắm chặt, thân ảnh dựa sát vào nhau, ước định lời hứa cả đời chiếu cố lẫn nhau...
Nay, ai còn là bản thân của lúc trước đây?
Đàn Hương mỉm cười tự giễu, lắc lắc đầu, thâm cung này vốn là nơi lạnh lùng, sao có thể ghi nhớ tất cả mọi thứ đã trôi qua? Thôi đi...Thôi đi...
Đàn Hương lắc lắc đầu, cước bộ nhanh hơn một chút, dần dần khuất bóng ở một con đường trong cung.
Xa xa, Hồng Loan bước ra từ phía sau cột đá, nhìn bóng dáng Đàn Hương biến mất khỏi tầm mắt, hít vào một hơi,"Tại sao ngươi luôn ngốc như vậy chứ?"
Cũng là lắc lắc đầu, Hồng Loan cúi đầu nhìn hộp điểm tâm trong tay,"Trung thành, hay là lo lắng?"
Một người đi về phía đông, một người bước theo phía tây, từng bước chia tách này, liền nhất định khó có thể lại được cùng nhau.
Hồng Loan mỉm cười chua sót, thả chậm bước chân, đi về phía Thừa Ân điện.
Giờ này khắc này ở Thừa Ân điện, có một bầu không khí ngưng trọng khác biệt.
Mấy chục nội thị cung nữ đứng chờ ở ngoài điện, có vài người không phải là người của Thừa Ân điện, đó là nhóm nô tài của Tiêu Phòng điện chuyên hầu hạ Hoàng hậu nương nương mà Hồng Loan nhận ra được.
Cũng không kinh ngạc, Hồng Loan cầm theo điểm tâm đi tới ngoài điện, liếc mắt nhìn cửa điện đóng chặt một cái, cũng giống như những cung nữ khác, cúi đầu đứng chờ.
Hôm nay Thục phi nương nương, xem ra lại không quá dễ chịu rồi.
Trương Linh Tố quỳ gối thẳng tắp ở dưới điện, cũng không dám nhìn thẳng vào nữ tử trung niên xinh đẹp cao quý mặc bộ trang phục cung đình màu đen đang ngồi ngay ngắn trên điện, chỉ yên lặng quỳ gối, không dám nhiều lời.
Nữ tử trung niên xinh đẹp cao quý kia không phải là ai khác, chính là Cẩu* Hoàng hậu của Phù Kiên.
(*苟: Cẩu này là cẩu thả, tùy tiện hay tạm bợ nha)
Chỉ thấy đôi mắt phượng của nàng nheo lại, dò xét vài lượt trên người Trương Linh Tố, gương mặt nhìn như từ ái, ánh mắt lại tuyệt đối không làm cho người ta cảm thấy thoải mái, luôn cảm