Hứa Thất Cố mang binh lướt qua đại quân của Tư Mã Thương Lang, lập tức chạy vào trong doanh trại.
Từ lúc Trừng nhi mang binh xuất phát, Dương Lan Thanh liền lo lắng Tư Mã Thương Lang sẽ mượn cơ hội làm thương tổn Trừng nhi, vì thế lệnh Hứa Thất Cố mang binh cẩn thận hộ vệ ở phía sau.
Vừa rồi không biết là ai đột nhiên gởi cho hắn một mũi tên mang thư cho hắn, trên thư viết Trừng nhi gặp hiểm, Hứa Thất Cố không kịp nghĩ nhiều, liền mang binh một đường tìm đến, vô tình hoá giải một lần nguy cơ cho Trừng nhi.
"Điện hạ!" Hứa Thất Cố hốt hoảng vén rèm vào trướng, nhìn thấy Trừng nhi đem Mộ Dung Yên cẩn thận đặt ngã lên giường, vừa định lui về phía sau, lại bị Trừng nhi gọi lại.
"Hứa Thái y, có thể giúp ta một chuyện không?"
"Chuyện gì?"
Trừng nhi quay đầu nghiêm mặt nói: "Sau khi quay lại Cừu Trì, kê mấy đơn thuốc an thần cho Thanh Hà, ta lo lắng những ngày sau này, nàng khó có thể đi vào giấc ngủ."
"Dạ." Hứa Thất Cố gật đầu rời khỏi doanh trướng, phân phó tướng sĩ thủ vệ đại doanh, hít vào một hơi thật dài.
Nàng cùng Mộ Dung Yên gặp lại, trải qua đủ loại chuyện, hẳn là có rất nhiều lời muốn nói -- đoạn nghiệt duyên này, cả đời này, chỉ sợ các nàng ai cũng không bỏ được người kia.
"Phượng Hoàng...Phượng Hoàng..."
Hai hàng thanh lệ theo khóe mắt chảy xuống, Mộ Dung Yên không ngừng kêu gọi nhủ danh của Mộ Dung Xung, đang mê man từ từ tỉnh lại.
"Thanh Hà..." Trừng nhi cầm thật chặt bàn tay nàng, quyến luyến vạn phần đem nàng ôm vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của nàng, "Thanh Hà..."
Nàng còn sống, thật sự còn sống...
Độ ấm của hai người sưởi ấm cho đối phương, Mộ Dung Yên nép sát vào trong lòng Trừng nhi, nghẹn ngào gọi ra một tiếng, "Trừng nhi..."
"Ta ở đây." Trừng nhi ôn nhu trả lời, cúi đầu ôm lấy gương mặt của nàng, đau lòng vô cùng nhìn dung nhan mà nàng nhớ thương, "Ngươi đã nói, không được không về, ta sao dám bỏ lại ngươi, để ngươi phải sống một mình?"
Mộ Dung Yên thê lương nhìn gương mặt Trừng nhi, ngón tay mơn trớn mặt mày của nàng, run giọng hỏi: "Thật sự là ngươi sao?"
"Là ta, Trừng nhi đã trở về, trở về bên cạnh ngươi." Trừng nhi nhìn thấy đau lòng, ngón tay mềm nhẹ lau đi nước mắt nơi khóe mắt của nàng, "Từ nay về sau, ta sẽ canh giữ ở bên cạnh ngươi, sẽ không ai dám khi dễ ngươi..."
"Trừng nhi, Phượng Hoàng hắn..." Mộ Dung Yên nghĩ tới đệ đệ đã qua đời kia, trong lòng chua xót càng sâu, mãnh liệt vui mừng khi gặp lại cùng mãnh liệt đau đớn khi tử biệt đan xen vào nhau, nàng sao có thể chịu đựng nổi?
"Hắn cũng sẽ luôn luôn ở bên cạnh chúng ta, vĩnh viễn cũng không rời khỏi chúng ta." Trừng nhi thương tiếc hôn lên trán của nàng một cái, đem Mộ Dung Yên ôm vào trong lòng, "Nếu như đau đến khó chịu, muốn khóc liền khóc đi, ta cùng ngươi..."
Mộ Dung Yên ôm lấy thắt lưng Trừng nhi, trong lòng rõ ràng là đau đến lợi hại, lại phát hiện nước mắt thế nhưng ít đến như vậy...
Phát tiết không ra khiến cho sự dày vò trong lòng càng thêm lợi hại, nàng không khỏi nắm chặt lấy áo giáp sau lưng Trừng nhi, phát ra tiếng vang loảng xoảng.
Trừng nhi đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng tháo giáp y, cởi bỏ áo giáp lạnh lẽo trên người, dùng cái ôm ấp áp ôn nhu nhất ôm nàng vào lòng.
"Như vậy sẽ không lạnh..."
Mộ Dung Yên nắm lấy vạt áo Trừng nhi, nước mắt rơi xuống thấm vào áo của nàng.
Thiên ngôn vạn ngữ, bất quá chỉ là im lặng gần nhau, chỉ cần nàng cảm thấy không đau nữa, liền cứ như vậy ôm nàng đến già, lại có làm sao?
"Đừng rời khỏi ta..."
Yếu ớt, thanh âm thật nhỏ của Mộ Dung Yên từ trong lòng nàng vang lên, dễ dàng làm đau đớn trái tim Trừng nhi.
Trừng nhi nâng tay vuốt ve mái tóc đen của nàng, kiên định gật đầu, "Không rời, vĩnh viễn cũng không rời..."
Mộ Dung Yên im lặng chợp mắt, một ngày này, nàng thật sự là quá mệt mỏi quá mệt mỏi, để cho nàng im lặng nằm trong lông ngực quen thuộc này, an tâm ngủ một giấc.
Trừng nhi cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của nàng, nhịn không được yêu thương hôn lên trán của nàng, lại một lần nữa kiên định mở miệng.
"Ông trời cho ngươi còn sống, cho ta còn sống, liền sẽ không lại tàn nhẫn chia tách chúng ta, cả đời cả kiếp này, ai cũng đừng nghĩ sẽ chia cách chúng ta."
Lúc canh ba, khi Mộ Dung Yên lại tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Trừng nhi, nàng không khỏi nhíu mi.
"Ta không sao." Trừng nhi thoáng giật giật thân mình bị nàng ép tới tê dại run rẩy, cười hỏi,"Có đói bụng không?"
Mộ Dung Yên gật gật đầu, lại nắm chặt tay nàng, không muốn để cho nàng lại rời đi một lát.
Trừng nhi nhẹ nhàng mà vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ý bảo nàng an tâm, nói: "Ta chỉ đi ra ngoài phân phó hoả đầu binh làm chút cháo, rất nhanh liền trở về."
"Ta muốn...Tắm rửa..." Mộ Dung Yên bỗng nhiên mở miệng, "Ta muốn tẩy mùi máu tươi trên người một chút..."
"Hảo." Trừng nhi gật đầu nhẹ nhàng mỉm cười, đứng dậy đi tới ngoài doanh trướng, phân phó tiểu tướng chuẩn bị nước ấm cùng cháo, liền quay lại doanh trướng.
Mộ Dung Yên vẫn không nhúc nhích nhìn Trừng nhi, vẫn là tóc mai bạc trắng, ngoài bộ nam trang kia, những thứ khác đều thực thực thiết thiết nói lên rằng nàng là Trừng Công chúa.
"Bọn họ đều nói ngươi..."
"Lấy thân tuẫn quốc." Trừng nhi đi tới bên cạnh nàng, ngồi xuống, cầm lấy tay nàng, cảnh giác nhìn nhìn xung quanh, lại lắng nghe động tĩnh ngoài doanh trướng một lát, mới tiếp tục mở miệng nói, "Nếu không có cái chết đó, hôm nay ta cũng không thể trở thành Tề vương điện hạ của Tấn quốc, lại càng không thể gặp lại sinh phụ thật sự."
"Sinh phụ?" Mộ Dung Yên cả kinh, chẳng lẽ nàng không phải là nữ nhi của Phù Kiên?
Trừng nhi cười đến có chút mỏi mệt, nói: "Nếu như có thể, ta thà rằng không có hai người phụ thân này." Trừng nhi nói xong, đem bàn tay của nàng áp vào trước ngực, sáng quắc nhìn vào gương mặt Mộ Dung Yên, "Thanh Hà, điều duy nhất làm ta vui mừng chính là, ta không phải là nữ nhi của cừu nhân diệt quốc của ngươi, ta không cần lại làm Trừng Công chúa. Nay ta đường đường là Tề vương Tấn quốc, có lẽ, cả đời đều phải lấy thân phận này để sống, cho nên..."
Mộ Dung Yên tựa hồ đoán được lời Trừng nhi muốn nói, "Chúng ta có thể vĩnh viễn không xa rời nhau, có phải hay không?"
"Ân, trở lại Cừu Trì, ta liền lấy ngươi."