Ba ngày sau, cố quốc Cừu Trì, trên dưới là một mảnh vui mừng.
Tú cầu đỏ thẫm treo đầy mái hiên, Trừng nhi cưỡi bạch mã, mang theo kiệu hoa liên tục nhiễu thành* ba vòng, lúc này mới tiến vào Hoàng thành thực hiện nghi lễ thiên địa.
(*Diễu hành quanh thành)
Tư Mã Thương Lang lạnh lùng uống rượu bên cạnh, ở yến hội, im lặng có chút không giống với tính tình của hắn.
Tư Mã Yên lưu tâm nhất cử nhất động của Tư Mã Thương Lang, hôm nay chung quy là ngày hỉ của Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên, sao có thể để cho tên súc sinh này làm loạn?
Dương Lan Thanh dẫn tiểu Hoàng đế ngồi lên long ỷ, nhìn xuống Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên thành kính lạy ba lạy, thấy nghi lễ hôm nay đã hoàn thành, lặng yên thở dài một hơi.
Việc hoang đường này, cuối cùng vẫn là hoàn thành...Mộ Dung Yên, sau này Trừng nhi đã có thể giao cho ngươi...
Dương Lan Thanh nghiêng mặt lặng yên liếc mắt nhìn quần thần trên điện một cái, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Hứa Thất Cố, không khỏi có chút hoảng hốt.
Nhiều năm qua, mặc kệ là cục diện như thế nào, luôn luôn có hắn ở bên canh, bất ly bất khí.
Nay, quả nhiên là đã bỏ lại nàng rồi sao?
Trong lòng cảm thấy căng thẳng khó hiểu, Dương Lan Thanh liên tục lắc lắc đầu, muốn xoá tan ý niệm vừa hiện lên trong đầu.
Rượu quá ba tuần, hỉ yến cũng nên kết thúc, trong một ngày vui mừng này, Hoàng thành đột nhiên yên lặng xuống, lại làm cho Dương Lan Thanh lâm vào sự thanh tịch vô hạn.
Dương Lan Thanh phân phó cung nữ dẫn tiểu Hoàng đế đi nghỉ ngơi, giả vờ nói rằng cảm thấy có chút say rượu, lui xuống khỏi đại điện, lập tức đi về phía Thái y viện trong cung.
Hứa Thất Cố cũng không có ở trong Thái y viện, Dương Lan Thanh đoán không ra mấy ngày gần đây nam tử này rốt cuộc đang làm cái gì? Phẫn nộ mà xoay người qua, lững thững dạo bước tại nơi Hoàng thành nhìn như phồn hoa náo nhiệt, thực chất lại lanh nhu băng này, tâm tình, sớm đã gợn sóng ngàn vạn, khó có thể bình tĩnh lại...
Tử Triệt, lần này ngươi hạ chỉ phong ta làm phi, triệu ta nhanh chóng hồi Kiến Khang, ta vốn nên vui mừng mới phải, vì sao lại có sự chần chờ nghi hoặc này?
Bên kia Dương Lan Thanh cô đơn dạo bước trên đường cung, bên này hỉ điện vui mừng, nhóm cung nữ bưng hạt sen long nhãn đứng ở bên giường hỉ đỏ thẫm, chờ Trừng nhi xuất hiện.
Thật vất vả mới ứng phó xong quần thần trên điện, Trừng nhi mang theo một thân mùi rượu bước vào hỉ điện, không đợi nhóm cung nữ hành lễ, liền vội phất tay nói: "Các ngươi đều lui xuống, lễ nghi gì đều miễn đi!"
"Phốc!"
Chưa từng nhìn thấy tân lang nào gấp gáp như thế, lần này nhìn thấy Tề vương điện hạ sốt ruột, nhóm cung nữ cảm thấy buồn cười.
Gương mặt Trừng nhi đỏ lên, "Bổn vương không phải có ý đó."
"Vậy điện hạ có ý gì đây?" Thanh âm quen thuộc vang lên, chỉ thấy Trương Linh Tố mặc xiêm y cung nữ đem hỉ xứng đặt vào trong lòng bàn tay Trừng nhi, "Bất luận điện hạ có nóng vội như thế nào, cấp bậc lễ nghĩa này, dù sao vẫn phải tuân thủ, không thể ủy khuất Thanh Hà Công chúa Đại Yên a."
Trừng nhi vì thất lễ mà nắm chặt hỉ xứng, biết Trương Linh Tố nói đúng, nếu như hôm nay quá mức vô lễ, nói không chừng Thanh Hà sẽ tức giận nàng, không cho phép nàng thân cận một phần.
Trừng nhi đi tới bên cạnh Mộ Dung Yên, một bước nâng hỉ khăn cuối cùng này, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy khẩn trương chưa từng có, thử đem hỉ xứng đưa đến bên hỉ khăn, hít vào một hơi thật sâu, đem hỉ khăn nhấc lên.
Trước mắt là Mộ Dung Yên đội mũ phượng khăn quàng vai, xấu hổ cúi đầu mỉm cười, không dám nhìn vào ánh mắt si ngốc của Trừng nhi giờ khắc này. Chỉ thấy nàng xoắn xoắn góc áo, bàn tay mảnh khảnh mềm mại dưới ánh nến chiếu sáng rõ ràng đang run rẩy, thì ra nàng cũng khẩn trương giống như Trừng nhi.
Trừng nhi ngồi ở bên người Mộ Dung Yên, ánh nến đỏ cung đình chiếu rọi lên gương mặt hai người, đã phân không rõ ràng lắm rốt cuộc là cả hai đang đỏ mặt, hay là do ánh nến hồng.
Khi Trừng nhi vươn tay cầm lấy bàn tay Mộ Dung Yên, giờ khắc này, trái tim không yên rốt cuộc bình tĩnh lại, thâm tình đối diện mỉm cười, hồn nhiên quên mất cung nữ bên cạnh, càng nghe không lọt những câu cát tường của nhóm cung nữ.
"Thanh Hà, ta đã nói, ta sẽ lấy ngươi, ngươi xem, ta làm được." Ý cười của Trừng nhi thật sâu, nói xong những lời này, cảm thấy trong lòng đau xót, trải qua nhiều năm như vậy, đợi đến hôm nay, không khỏi có vài phần thổn thức.
"Đứa ngốc..." Mộ Dung Yên muốn nói lại thôi, mang theo ngượng ngùng trừng mắt liếc nhìn Trương Linh Tố đang cười trộm ở bên cạnh, muốn hảo hảo nói vài câu ấm lòng với Trừng nhi, lại không tiện mở miệng cho lui mọi người, chỉ có thể cúi đầu thật thấp, không lại lên tiếng.
Trương Linh Tố che miệng cười, đưa một ánh mắt cho nhóm cung nữ, "Ngày mai Tề vương điện hạ sẽ hồi Tấn quốc, xuân tiêu nhất khắc tựa thiên kim, chúng nô tỳ không quấy rầy đêm hỉ đẹp của điện hạ cùng Vương phi."
Trừng nhi cười cười, vội vàng nói: "Trọng thưởng, nhanh chóng lui ra đi."
"Phốc."
Hai chữ "Nhanh chóng" của Trừng nhi, lại khiến cho nhóm cung nữ được dịp bật cười.
Trừng nhi chỉ có thể đem sắc mặt trầm xuống, "Lui xuống!"
"Dạ!" Trương Linh Tố biết điều mà dẫn dắt nhóm cung nữ rời khỏi hỉ điện, đóng kín cửa điện.
Trừng nhi từ trên hỉ giường đứng lên, bước nhanh đến trước cửa điện, nhìn canh cửa đóng kín, lúc này mới yên tâm mà xoay đầu qua, hướng Mộ Dung Yên cười nói, "Thanh Hà, tối nay chúng ta lại bái thiên địa một lần đi!"
"Vì sao?" Mộ Dung Yên nhíu chặt mi tâm, có chút không rõ ý tứ của Trừng nhi.
Chỉ thấy Trừng nhi đem búi tóc tán ra, khi đi đến trước người Mộ Dung Yên, đã thấy nàng đem hỉ phục trên người thoát xuống, cười nói: "Ta muốn để cho ông trời nhìn thấy, người lấy ngươi, đường đường chính chính là thân phận nữ nhi, cũng không phải là Tề vương thân giả trang nam nhi!"
Khóe miệng Mộ Dung Yên cong lên, đã hiểu được tâm ý của nàng, làm sao còn không biết kế tiếp nên làm như thế nào? Chỉ thấy nàng cầm lấy mũ phượng, đặt sang một bên, cùng Trừng nhi, cởi hỉ phục ra, tán mở búi tóc.
Trừng nhi vươn tay nắm lấy bàn tay Mộ Dung Yên, chân thành nói: "Thanh Hà, người ngươi gả cho, là thân nữ nhi, liền nhất định cả đời không thể có được hài tử của bản thân, nếu ngươi hối hận..."
"Nhân sinh cả đời, được ngươi ái mộ cùng ước hẹn, còn tham luyến những thứ khác làm gì chứ?" Mộ Dung Yên thâm tình chăm chú nhìn vào Trừng nhi, bàn tay kia xoa lên tóc mai bạc bên trái của Trừng nhi, "Ta chỉ cầu mong Trừng nhi có thể vẫn luôn cùng ta, mãi cho đến khi mái tóc của ta cũng bạc trắng."
"Ha ha." Trong lòng Trừng nhi ấm áp đến lợi hại, nâng tay đặt lên mu bàn tay