Cao Cái kinh ngạc nhìn thân ảnh gầy yếu trên đầu tường kia, khoảng thời gian cách biệt, nàng lại có thể gan dạ sáng suốt như vậy, dám ở trước ba quân cất tiếng hát vang như vậy, lại xem đại quân dưới thành như không!
Khóe miệng Trừng nhi cong lên mỉm cười, rút bội kiếm trên lưng ra, kiếm chỉ Cao Cái, nói: "Hôm nay, ta muốn đầu của ngươi rơi dưới thành Cừu Trì!"
"Khẩu khí thật lớn! Có gan thì phóng ngựa lại đây, cùng bổn tướng quân đơn độc chiến đấu một trận!" Cao Cái cất tiếng cười to, không đem lời nói của Trừng nhi để vào trong lòng chút nào.
Trừng nhi kéo chặt dây cương, cất cao giọng nói: "Hảo! Liền cùng ngươi chơi đùa một chút!"
Cao Cái khinh thường cầm trường thương trong tay đưa cho phó tướng ở bên cạnh, cũng rút bội kiếm bên hông ra, thúc ngựa nghênh chiến Trừng nhi, "Liền thân thể này của ngươi, trong vòng ba chiêu, bổn tướng quân nhất định lấy được đầu của ngươi!"
"Vậy phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh bảo vệ được đầu của ngươi hay không!" Tiếng nói của Trừng nhi vừa dứt, trường kiếm trong tay đã chén về phía đầu của hắn, "Thù của Phượng Hoàng, hôm nay muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"
"Keng!"
Trường kiếm trong tay Cao Cái va chạm vào trường kiếm của Trừng nhi, chấn động đến mức khiến cho lòng bàn tay của cả hai run lên một trận, ổn định thân mình, tay trái nắm chặt dây cương, lại vung kiếm về phía đối phương!
"Tướng quân!"
"Điện hạ!"
Bên này tướng sĩ Hậu Tần nhịp giáo đồng thanh hô to, bên kia tướng sĩ Tấn quốc cũng nâng thương hô lớn, tướng sĩ hai bên đều toàn tâm toàn ý nhìn chăm chú vào trận tranh đấu của chủ tướng hai bên, chỉ cần một trong hai người rơi vào thế hạ phong, đó chính là lúc toàn quân đột kích.
"Di?"
Đột nhiên, có người trong đại quân Hậu Tần phát ra một tiếng nghi hoặc, chỉ thấy tiểu binh này ngơ ngác nhìn nhìn gương mặt Trừng nhi, "Người này rất quen, tóc mai bên trái bạc trắng này giống như...Giống như..."
"Ngươi cho là Trừng Công chúa của các ngươi còn tại thế sao? Tần quốc đã bị diệt, thân là binh tốt còn niệm tưởng tôn thất tiền triều, nếu như để cho Tướng quân nghe thấy được, nhất định phải ban cho ngươi một cái tử tội!" Quân tốt bên cạnh nhịn không được quát lớn ngăn lời tiểu binh này.
Tiểu binh lắc lắc đầu, "Không đúng, gương mặt của Tề vương điện hạ Tấn quốc này, càng nhìn càng giống Trừng Công chúa lúc trước."
"Không lẽ là Trừng Công chúa Tần quốc còn có thể chạy đến Tấn quốc làm Tề vương sao?" Quân tốt bên cạnh lại quát hắn một tiếng, "Ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ, đừng trách ta bẩm với phó tướng đại nhân, quân pháp hầu hạ!"
"Ta..." Tiểu binh chỉ có thể nhịn xuống những lời muốn nói, nhìn gương mặt Trừng nhi, hốc mắt đột nhiên có cảm giác ướt át, âm thầm nói, "Nếu Trừng Công chúa còn tại thế, chúng ta sao có thể chịu uất ức như hôm nay? Ai..."
Phó tướng đột nhiên xoay đầu qua, hung hăng trừng mắt hai người đang trò chuyện vừa rồi, "Vừa rồi các ngươi đang nói cái gì?"
"Mạt tướng...Mạt tướng...Cảm thấy, Tề vương điện hạ này giống như Trừng Công chúa năm đó..." Tiểu binh không thể không lặp lại một lần, sợ hãi quỳ rạp xuống đất, "Cầu Tướng quân bỏ qua cho tiểu nhân hồ ngôn loạn ngữ!"
"Trừng Công chúa?" Tuy rằng phó tướng là tướng lĩnh Hậu Tần, lúc trước cũng từng nghe qua những việc làm của Trừng Công chúa, theo bản năng nhìn nhìn hai người trong trận triền đấu* trước mặt, ánh mắt trầm xuống, phất tay nói: "Rút quân**!"
(*Trận giao chiến ác liệt liên tục)
(**Chỗ này dùng từ 鸣金 (minh kim): Đại loại là từ để gửi một tín hiệu rút lui và trở về trại. Ẩn dụ kết thúc cuộc chiến. Tiền, gõ, tín hiệu rút lui chiến đấu thời xưa – Mình cũng không quá rõ nghĩa của từ này)
"Dạ!"
Trống trận của quân Hậu Tần bên này dừng lại, ngược lại bây giờ có ý thu binh, Cao Cái đánh đến đỏ mắt hung tợn quay đầu trừng mắt nhìn phó tướng một cái, "Bổn tướng quân có ý lui binh khi nào?"
"Xích!"
Ngay tại thời điểm thất thần này, một kiếm của Trừng nhi chén phá giáp y trên vai hắn, hung hăng cắt qua cánh tay trái của hắn.
Cao Cái đau đớn thét lớn một tiếng, chuyển tay muốn chém lại Trừng nhi một kiếm, Trừng nhi ghìm ngựa xoay thân, né tránh được một kiếm, thúc ngựa quay về trước quân trận của mình.
"Hảo! Tề vương điện hạ!"
Một mình chiến đấu chiếm được thượng phong, sĩ khí của Tấn binh đại chấn, hô to không ngớt.
Cao Cái thúc ngựa trở lại quân trận của mình, không đợi phó tướng mở miệng, liền hung hăng cho phó tướng một bạt tai, "Bổn tướng quân còn sống, ngươi đã muốn tạo phản sao?"
Phó tướng bị đánh cho nhãn mạo kim tinh*, trong nháy mắt quỳ xuống đất vội vàng nói: "Thỉnh Tướng quân nghe mạt tướng nói cho hết lời, lại trách phạt mạt tướng cũng không muộn!"
(*Kiểu như nổ đom đóm mắt á)
"Nói!" Trường kiếm trong tay Cao Cái đặt trên cần cổ phó tướng, "Nếu như nói không được đáp án làm cho bổn tướng quân vừa lòng, ta lập tức lấy đầu của ngươi!"
"Bẩm Tướng quân, vừa rồi trong quân có hàng tướng của Tần quốc nói, Tề vương Tấn quốc này cực kỳ giống với Trừng Công chúa lúc trước..."
Phó tướng vừa mới nói đến đây, Cao Cái liền nhịn không được cười to nói: "Đáp án này, bổn tướng quân vừa lòng!" Nói xong, Cao Cái quay đầu nhìn nhìn Trừng nhi, "Trừng Công chúa? Tề vương điện hạ? Mặc kệ hắn phải hay không phải, ngươi cũng nói không rõ!" Nói xong, Cao Cái vung tay lên, "Tạm thời thu binh, hạ trại tại chỗ!"
"Dạ!"
Trừng nhi nghi hoặc nhìn Cao Cái đột nhiên ngừng tiến công, ngược lại là hạ trại tại chỗ, trăm tư không thể giải.
"Điện hạ, chúng ta..."
"Chúng ta về thành trước, tĩnh quan kỳ biến*." Trừng nhi vội vàng hạ lệnh, giãn chân mày mỉm cười với Mộ Dung Yên trên đầu tường thành, liền thúc ngựa mang binh trở về thành Cừu Trì, hạ lệnh đóng cổng thành.
(*Bình tĩnh mà quan sát biến động, không chịu sự ảnh hưởng của sự việc bên ngoài tác động đến)
Mộ Dung Yên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, dừng đàn tấu tỳ bà, cũng dừng ca hát, nhìn Trừng nhi chạy lên đầu tường.
"Thanh Hà." Trừng nhi ôn nhu gọi một tiếng, phó tướng bên cạnh đã giúp Mộ Dung Yên tiếp nhận tỳ bà, thối lui sang một bên.
Trừng nhi vươn tay cầm lấy bàn tay Mộ Dung Yên, Mộ Dung Yên thoáng rụt lại ngón tay một chút, Trừng nhi theo bản năng nhìn xuống ngón tay của nàng, chỉ thấy đầu ngón tay thấm máu, rõ ràng là lúc đàn khúc quá mức dùng sức, làm ngón tay bị thương.
"Không đau." Mộ Dung Yên hé miệng mỉm cười với Trừng nhi.
Trừng nhi không khỏi đem Mộ Dung Yên ôm vào trong lòng, chua xót nói: "Nhưng mà ta đau."
"Nơi này là đầu tường thành Cừu Trì, Trừng nhi lại vô lễ." Mộ Dung Yên ở trong lòng nàng thoáng rụt lại một chút, hai gò má ửng hồng nhìn nhìn tướng sĩ thủ thành ở xung quanh, "Vẫn là..."
Trừng nhi buông lỏng thân thể của nàng ra, nhíu mi nắm lấy hai tay của nàng, nghiêng mặt phân phó nói: "Đến quân y lấy một ít Kim Sang dược đến đây."
"Dạ!" Phó tướng ôm lấy tỳ bà của Mộ Dung Yên đi xuống đầu tường.
Trừng nhi đem hai tay Mộ Dung Yên áp lên trên ngực giáp của nàng, trong nụ cười có mang theo nhiệt lệ bói, "Lần