"Hi luật luật--"
Con ngựa hí vang một tiếng, mọi người rời khỏi thành Cừu Trì, một đường nam hạ Kiến Khang.
Hứa Thất Cố đứng trên đầu tường thành Cừu Trì, xa xa nhìn theo xe ngựa của Dương Lan Thanh rời đi, đột nhiên mỉm cười, cúi đầu vén ống tay áo bên trái lên, một cái dấu răng rất rõ ràng.
"Lan Thanh, bất luận như thế nào, ta sẽ vì ngươi mà hảo hảo bảo vệ thành Cừu Trì."
Trong lòng ấm áp quyết định chủ ý, Hứa Thất Cố khoanh tay đứng thẳng trên đầu tường, gió lạnh từ từ ùa tới, giữa trời đất không còn là một mình hắn rong rủi xuân thu.
Dương Lan Thanh nhẹ nhàng nhấc một góc màn xe ngựa lên, không đành lòng nhìn nam tử trên đầu tường, khóe miệng như có như không cười cười, cuối cùng buông màn xe xuống, cúi đầu nhìn hộp gấm ôm chặt trong lòng.
Tư Mã Yên tò mò nhìn hộp gấm trong lòng Dương Lan Thanh, "Lan Thanh tẩu tẩu, đây là cái gì?"
Dương Lan Thanh nhẹ nhàng vỗ về hộp gấm khắc hoa, cười nói: "Đây là đường lui của ta cùng Trừng nhi, là đường lui mà Hứa Thái y tặng cho ta cùng Trừng nhi."
"Đường lui?" Mộ Dung Yên ngồi ở bên cạnh nghe ra được một phần ẩn ý trong đó, "Con đường phía trước mờ mịt, có đôi khi muốn lui một bước, cũng không dễ dàng."
"Mộ Dung Yên, bổn cung đột nhiên phát hiện, một câu mẫu phi này của ngươi là càng ngày càng dễ gọi." Dương Lan Thanh liếc mắt nhìn Mộ Dung Yên một cái, bỗng nhiên đem cái hộp mở ra, chỉ thấy trong đó có ba cái lọ sứ nhỏ màu hồng, đen, xanh.
Tư Mã Yên kéo kéo góc áo Dương Lan Thanh nói: "Lan Thanh tẩu tẩu, ngươi xem Thanh Hà cũng đã là Thái tử phi, hai chữ mẫu phi này, gọi cũng không sai a."
"Ai nói nàng là Thái tử phi?" Dương Lan Thanh hỏi xong, lấy cái lọ hồng từ trong hộp gỗ ra, đưa tới trước mặt Mộ Dung Yên, "Trừng nhi nay là Thái tử Tấn quốc, vị trí Thái tử phi này, chỉ sợ ngươi còn chưa thể làm được."
Mộ Dung Yên thản nhiên cười nói: "Từ xưa Thái tử phi đều là nữ nhi của quyền thần, lới nói của mẫu phi rất đúng, Thanh Hà quả thật là đảm đương không nổi."
"Bổn cung cũng không có nói ngươi đảm đương không nổi." Dương Lan Thanh chung quy là mỉm cười, đem lọ sứ hồng nhỏ để vào trong lòng bàn tay Mộ Dung Yên, sau đó ôn nhu nâng tay xoa lên mái tóc đen của nàng, "Ở đầu tường Cừu Trì, tỳ bà trợ chiến, đối với Trừng nhi bất ly bất khí, đúng là hiếm có." Nói xong, Dương Lan Thanh hít vào một hơi, "Nữ tử trong loạn thế, có mấy ai nguyện ý trải qua những thống khổ như chúng ta từng phải trải qua? Lại có mấy ai có thể có được may mắn như chúng ta, gặp được người chân tình đối đãi?"
"Lan Thanh tẩu tẩu?" Tư Mã Yên nghe được trái tim ấm áp, vừa mừng vừa sợ nhìn nhìn Mộ Dung Yên, "Ýcủa ngươi là..."
Dương Lan Thanh nhíu mi, "Hoàng thân tôn thất, sao có thể nói nhập liền nhập? Như vậy còn phải khiến Thanh Hà ủy khuất một trận rồi."
Mộ Dung Yên mím môi, lắc đầu nói: "Người bên ngoài nói lời lạnh nhạt, ta không cần, cũng không quan tâm." Nói xong, cúi đầu nhìn lọ sứ hồng trong lòng bàn tay, "Mẫu phi, đây rốt cuộc là cái gì?"
Dương Lan Thanh cau mày nói: "Tức phụ của bổn cung, sao có thể phải chịu một chút ủy khuất nào?" Nói xong, Dương Lan Thanh đem hộp gấm trong lòng đóng lại, cười nhìn nhìn Tư Mã Yên cùng Mộ Dung Yên, "Đây chính là hạ lễ Hứa Thái y đưa cho Trừng nhi, mặc dù nhất thời không thể làm Thái tử phi, cũng có thể bảo hộ ngươi có được tư cách ở lại Đông cung."
Tư Mã Yên cẩn thận cân nhắc lại những lời nói của Dương Lan Thanh, "Từ xưa nữ tử có thể ở lại trong cung, hoặc là có gia thế bối cảnh, hoặc là người mang..." Nói tới đây, Tư Mã Yên cả kinh, hai má không khỏi đỏ lên, "Làm cho Thanh Hà có thai, này..."
Dương Lan Thanh cười nói: "Yên nhi, không phải ngươi cũng đã từng làm mẫu thân sao?"
"Ta..." Tư Mã Yên lại là cả kinh, "Nhưng mà...Hiện nay trong thành Kiến Khang, cũng không có Thái y có thể tin tưởng để bắt mạch cho Thanh Hà, lần mang thai này làm sao qua được?" Nói xong, đột nhiên ý thức được cái gì đó, kinh hãi mở to hai mắt bất động nhìn lọ bình sứ hồng trong lòng bàn tay Mộ Dung Yên, "Chẳng lẽ thuốc Hứa đại nhân đưa..."
Mộ Dung Yên lại kinh ngạc vô cùng, "Thuốc này..."
Dương Lan gật đầu nói: "Sau khi uống xong thuốc này, mạch tượng sẽ giống như có thai, trong vòng mười tháng, liền đoạn nguyệt sự, chỉ cần cần thận đừng để lộ dấu vết bụng giả, nhất định có thể vào lúc đủ tháng đủ ngày, diễn một tuồng kịch, sinh ra một tiểu Hoàng tử cho Trừng nhi."
Mộ Dung Yên cùng Tư Mã Yên liếc mắt nhìn nhau, lọ sứ hồng này chứa đựng loại thuốc tuyệt hảo như vậy, vậy hai lọ thuốc kia không biết còn đặc biệt đến thế nào nữa?
Giờ khắc này, hai người không thể không bội phục Hứa Thất Cố tâm tư kín đáo, lại càng không thể không bội phục y thuật siêu quần của hắn.
"Trận chiến ở Cừu Trì, rước lấy không ít lời đồn đãi, nếu muốn ngăn chận lan đến Kiến Khang bên kia, khiến cho bọn họ không thể mượn thân phận Trừng Công chúa làm khó dễ, chỉ có một con đường như vậy." Dương Lan Thanh trầm giọng nói xong, vươn hai tay, một tay nắm lấy Tư Mã Yên, một tay nắm lấy Mộ Dung Yên, "Nay mặc dù Trừng nhi là Thái tử do chính miệng hắn thừa nhận, nhưng mà Thái tử chung quy chưa phải là Hoàng đế, chỉ cần một ngày chưa ngồi lên long ỷ, liền một ngày không thể khinh thường, huống hồ..." Thanh âm của Dương Lan Thanh lại trầm xuống một phần, "Trừng nhi từng nói với ta, Tát Tát Hoàng hậu kia nhất định không phải là nhân vật đơn giản, nay chúng ta trước dùng kế ám sát thân tử của nàng, sau lại đoạt lấy ngôi vị Thái tử, nàng thế nhưng lại dùng thái độ đau khổ khác thường tìm kiếm một Thái tử đã chết ở ven sông, thật sự là làm cho người ta không thể nắm bắt được."
Tư Mã Yên gật đầu nói: "Này cũng là chỗ ta vẫn nghĩ không ra...Vốn nghĩ rằng nàng nhất định sẽ đại náo một phen, không ngờ thế nhưng nàng lại bình tĩnh như vậy?"
"Cho nên, đứa nhỏ này của Thanh Hà, nhất định phải sinh ra." Dương Lan Thanh kiên định nói xong, nghiêm túc nhìn Mộ Dung Yên, "Thứ nhất có thể ngăn chặn lời đồn đãi này, thứ hai, Hoàng thất coi trọng nhất là con nối dòng, có con nối dòng, ngôi vị Thái tử này liền càng an ổn thêm một phần."
Mộ Dung Yên hít vào một hơi, nói: "Mẫu phi, ta biết sau này nên làm như thế nào."
"Thanh Hà,