"Thanh Hà..." Trừng nhi ấm áp mỉm cười, cúi đầu xuống, tràn đầy tình ý mà hôn lên môi Mộ Dung Yên một cái.
Mộ Dung Yên nhợt nhạt mỉm cười, ôn nhu nói: "Sau này, không cho phép dính vào ta, cho dù là làm bộ, cũng phải làm cho thật giống mới được."
"Ân, Phò mã gia của ta." Trừng nhi cười hì hì nói xong, đột nhiên nghiêng mặt gối lên bụng Mộ Dung Yên, làm như đang lắng nghe động tĩnh trong đó, "Ta thật ra muốn nghe một chút, hài tử của ta, có đang gọi ta hay không?"
"Ngươi!" Gương mặt Mộ Dung Yên đỏ lên, sẳng giọng, "Ta cũng không phải là thật sự..."
"Cho dù đứa nhỏ này chỉ là quân cờ, ta cũng sẽ xem nó như hài tử của chúng ta, hảo hảo nuôi lớn nói." Trừng nhi ngẩng mặt lên, tràn đầy khát khao, "Đến lúc đó, người một nhà chúng ta vui vẻ an tâm mà sống, Thanh Hà, ngươi nói được không?"
"Hảo." Mộ Dung Yên cười đến vui vẻ, "Trừng nhi, có thể đáp ứng ta một chuyện không?"
"Ngươi nói đi." Trừng nhi ngã vào bên người Mộ Dung Yên, vươn tay đem nàng ôm vào trong lòng, "Đừng nói là nhất chuyện, trăm ngàn chuyện ta cũng đáp ứng ngươi!"
Mộ Dung Yên cảm thấy mỹ mãn mà tựa vào lồng ngực Trừng nhi, "Trừng nhi, ta muốn đặt tên đứa nhỏ này là..."
"Phượng Hoàng." Trừng nhi không đợi Mộ Dung Yên nói xong, nói ra cái tên nàng đã đoán biết được.
"Trừng nhi." Mộ Dung Yên cả kinh, không thể tin được mà nhìn vào gương mặt Trừng nhi.
Trừng nhi cầm lấy tay nàng, áp lên ngực, cười nói: "Bạch thủ đồng tâm, nếu như bất đồng tâm, làm sao có thể bạch thủ chứ?" Nói xong, trên mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ, "Chính là, ta có một điều kiện nho nhỏ."
"Cái gì?"
Trừng nhi đứng dậy, ngón tay hư hỏng mà tiến vào vạt áo Mộ Dung Yên, trong nháy mắt liền kéo ra, cười nói: "Ta muốn biết, Thanh Hà ngươi có bao nhiêu nhớ ta..."
Mộ Dung Yên ngây người một chút, thoáng chốc gương mặt đỏ bừng cau mày nói: "Ngươi dám?"
"Vậy thỉnh Phò mã nhìn một chút, ta có bao nhiều nhớ ngươi?" Trừng nhi đưa tay lùi về phía vạt áo của chính mình, chợt kéo ra vạt áo của bản thân.
Ý cười trên gương mặt Mộ Dung Yên trong nháy mắt liền biến mất vô tung, thừa dịp Trừng nhi cởi áo, đem Trừng nhi đặt ở dưới thân, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi đã nói ta là Phò mã, cho nên mọi chuyện hôm nay, đều dựa theo lời ta nói, nếu không, ta liền muốn..."
Trừng nhi nghĩ rằng nàng sinh khí, chỉ có thể ngoan ngoãn đem hai tay mở ra, áy náy nói: "Thanh Hà, ngươi đừng sinh khí, ta không dính vào ngươi là được rồi!"
"Ha ha, đây là chính ngươi nói, đường đường là Tề vương điện hạ, cũng không thể nói không giữ lời, hôm nay không cho phép ngươi dính vào ta!" Mộ Dung Yên nhịn không được bật cười, Trừng nhi kinh hãi nhận thấy hôm nay đã trúng kế của Mộ Dung Yên, chỉ có thể chịu khổ mà ha ha cười một tiếng.
"Về sau chỉ có ta được dính vào ngươi, nhưng không cho ngươi dính vào ta." Đôi môi Mộ Dung Yên gần trong gang tấc, cười đến say mê, khi đang nói chuyện, bàn tay gầy gầy trắng nõn trượt vào dưới áo đơn của Trừng nhi, dọc theo phần bụng bóng loáng của nàng đi tới mảnh vải bố quấn trước ngực.
Trừng nhi không khỏi hít vào một hơi, gượng cười nói: "Thanh Hà, không phải chỉ nói hôm nay không được dính vào ngươi sao, tại sao về sau cũng không cho phép?"
"Ta nói không được liền không được." Mộ Dung Yên nói xong, cười khẽ một tiếng, kéo nót thắt trên mảnh vải bố quấn trước ngực ra.
Trừng nhi nhịn không được hít vào một hơi, tùy ý Mộ Dung Yên đem xiêm y của nàng kéo xuống, đột nhiên xong mi mỉm cười với Mộ Dung Yên, "Thật sự không được sao?"
Mộ Dung Yên biết nàng nhất định là đang muốn làm gì đó, không để nàng nuốt lời, tăng thêm thanh âm nói: "Không được."
"Vậy trước khi không được, ta muốn..." Trừng nhi mạnh mẽ xoay người áp lên Mộ Dung Yên, không cho phép nàng nói ra một chữ "Không", lập tức hung hăng hôn lên môi nàng, đầu lưỡi bá đạo trượt lên đầu lưỡi của nàng.
"Ngô..." Ban đầu Mộ Dung Yên có chút giãy dụa rất nhỏ sau khi nụ hôn hạ xuống dần dần trở nên dịu ngoan, kìm lòng không được mà ôm lấy eo Trừng nhi, ôn nhu đáp lại cánh hoa của Trừng nhi đang vuốt ve.
Cảm giác được người dưới thân biến hóa, Trừng nhi nhịn không được buông lơi đầu lưỡi ra, cười cười với Mộ Dung Yên, ngón tay tiến vào dưới y phục của nàng, xoa lên bầu ngực mềm mại của nàng.
"Ngươi...Hồ nháo..." Mộ Dung Yên không tự chủ được cất lên một tiếng thân ngâm thẹn thùng ngàn vạn, hai gò má trở nên nóng bừng.
"Ha ha, vậy ngươi nói có nhớ ta hay không?" Trừng nhi cuối cùng cũng giải khai xiêm y của nàng, trong lòng Mộ Dung Yên không khỏi hít vào một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân mềm yếu vô cùng, chỉ có thể ôm cổ Trừng nhi, gắt gao áp vào người Trừng nhi.
"Nhớ ngươi...Nhớ giấc mộng ngươi đem đến cho ta..." Mộ Dung Yên khẽ cắn vành tai Trừng nhi một cái, âm thanh nỉ non làm cho tâm thần Trừng nhi say mê, "Trừng nhi..."
Trừng nhi một tay ôm lấy thắt lưng của nàng, một tay chậm rãi cởi từng chút y phục trên người nàng ra, lòng bàn tay áp lên nơi ướt át nóng hổi của nàng, "Ta cũng nhớ ngươi..."
"Ta chỉ muốn vì một mình ngươi mà say mê..." Mộ Dung Yên nói xong, hai chân tách ra, quấn trên lưng Trừng nhi, liều chết triền miên hôn lên bờ môi Trừng nhi.
Hương tân giao hòa, đầu lưỡi giao triền, phá hủy một tia lý trí thanh minh của Trừng nhi, giờ này khắc này, thầm nghĩ mang theo Mộ Dung Yên đồng phó vu sơn --
"Ân..." Mộ Dung Yên kêu rên một tiếng, dường như đang kiềm nén không dám quá mức điên cuồng.
Trừng nhi ôn nhu đòi lấy thân thể của nàng, thương tiếc ngàn vạn, si ngốc nhìn bộ dáng say mê của nàng, chỉ cảm thấy đời này kiếp này, cũng không thể lại để cho nàng phải chịu ủy khuất một phần, âm thầm quyết tâm, "Thanh Hà, ngôi vị Thái tử này, vì ngươi và mẫu phi, ta sẽ đem hết toàn lực mà tranh lấy!"
"Không được phân tâm..." Mộ Dung Yên nhìn thấy ánh mắt Trừng nhi có một tia thanh minh, hai tay ở trên lưng Trừng nhi vuốt ve, "Mặc kệ bên ngoài là núi đao, hay là biển lửa, ta chỉ hy vọng, ta có thể là chốn ôn nhu để ngươi bình yên nghỉ ngơi, là chốn ôn nhu cả đời nhất thế..."