Từ sau trận hạ sát của Tạ Uyên, Lục Hà cùng Đào Yêu liền trở thành tội phạm bị triều đình khâm mệnh, muốn ra khỏi thành quả thật là khó như lên trời. Chính là, luôn ở lại quán trọ, cũng không phải là biện pháp, Đào Yêu cần thay thuốc, mỗi ngày cũng phải tìm thức ăn, dù sao phải bảo vệ tính mạng cho tốt trước, mới có thể báo thù.
Để không bị nhận ra, Lục Hà cố ý luyện khẩu kỹ của linh nhân ban, học cách biến âm nói chuyện, chỉ mong khi có thể ra ngoài kiếm tiền mua vật, tránh được binh sĩ truy xét trong thành.
Một tháng trôi qua như vậy, thân thể Đào Yêu cũng đã dưỡng không sai biệt lắm. Lục Hà nghe được tin tức Tề vương trở về, nghĩ rằng ngày đó kiểm tra ở cửa thành nhất định sẽ lơi lỏng vài phần, là thời cơ tốt để ra khỏi thành!
Vì thế, Lục Hà cùng Đào Yêu liền quyết định khi Trừng nhi trở về, nhân cơ hội đó cải trang ra khỏi thành. Nói ra cũng kỳ quái, một ngày này phòng thủ thật sự là vượt ra khỏi dự kiến của các nàng, không chỉ lơi lỏng một phần, quả thật chính là quay lại lỏng lẻo như ngày thường trước đây.
Chạng vạng, rốt cuộc rời khỏi thành Kiến Khang, vốn nên hảo hảo lập kế hoạch, làm sao trở về ám sát Tạ Uyên, ở ngoại ô lại nhìn thấy đội ngũ hòa thân của Đại Yên từ Giang Bắc đến.
Lúc này Đào Yêu cùng Lục Hà lập tức thống nhất, quyết ý trước lẫn vào đội ngũ hòa thân, chờ thời cơ xuất thủ.
Từ xưa hồng nhan khó có thể nắm giữ vận mệnh của bản thân, huống chi là nữ tử sinh ra trong Hoàng gia? Nữ nhi của Mộ Dung Thùy, Công chúa Đại Yên làm sao nguyện ý xa gả đến Giang Nam? Trong lòng nàng cũng hiểu được, nếu như hai nước thật sự nổi lên phân tranh, nàng nhất định cũng chỉ còn con đường chết!
Chính là nàng không làm chủ được hoàng mệnh, không làm chủ được số mệnh, chỉ có thể cô tịch nhìn vào gương mà ai thán, cuộc đời này nhất định là ảm đạm.
Lục Hà cùng Đào Yêu đột nhiên xuất hiện trong trướng, trước điểm á huyệt của Công chúa Đại Yên, sau đó Lục Hà học theo thanh âm của Công chúa Đại Yên, cho lui tướng sĩ Yên quốc nghe thấy tiếng động bất thường muốn tiến đến trướng của Công chúa xem xét.
Công chúa Đại Yên vừa kinh vừa sợ, thẳng đến khi Đào Yêu mở miệng, nàng mới biết tối nay có lẽ là bước ngoặt của cả cuộc đời nàng!
"Công chúa đừng kinh sợ, nếu như Công chúa không muốn gả vào Kiến Khang, có thể để tỷ muội chúng ta gả thay." Đào Yêu thản nhiên nói xong, vươn tay giải á huyệt cho Công chúa Đại Yên, "Chỉ cần Công chúa nguyện ý rời đi, tối nay dân nữ liền có thể đưa Công chúa bình yên rời đi, sau này tiêu dao thiên địa, không bao giờ bị người ta ép gả cho ai khác nữa."
Công chúa Đại Yên do dự, "Nếu như bổn cung rời đi như vậy, truy cứu xuống, chẳng phải bổn cung liền trở thành tội nhân sao?"
"Công chúa không muốn rời đi, tỷ muội chúng ta cũng không miễn cưỡng, chính là, Công chúa phải suy nghĩ cho kỹ?" Thanh âm của Lục Hà chợt lạnh, "Rời đi, có thể thay đổi cả đời, làm việc mình muốn làm. Lưu lại, chỉ có một đường chết, chờ đến khi Tấn Yến giao chiến, không ai còn nhớ ngươi từng hy sinh mọi thứ để đến đây hòa thân."
"Ta..." Công chúa Đại Yên do dự, này rõ ràng chính là cơ hội để nàng trọng sinh, bỏ lỡ là chết, nếu như đánh liều một lần, nói không chừng sẽ là sinh lộ?
Lục Hà nháy mắt với Đào Yêu một chút, "Đào Yêu tỷ tỷ, Công chúa liền giao cho ngươi!"
"Hảo, ngươi khắp nơi cẩn thận, ngày mai ở trên điện, như vậy có thể gặp phải Tư Mã Trừng, nếu ngươi liên lạc được với nàng, nói không chừng nàng sẽ trợ giúp ngươi một tay." Đào Yêu nhắc nhở một tiếng, chỉ chỉ vào gương Lục Hà, "Gương mặt này che lại thì tốt hơn."
"Chuyện này ta biết!"
"Các ngươi muốn làm cái gì?" Công chúa Đại Yên quá sợ hãi, "Bổn cung, bổn cung cũng không nói là muốn đi?"
"Dân nữ cũng không nói là nhất định sẽ chờ Công chúa lựa chọn!" Đào Yêu nói xong, dùng cán dao đanh ngất Công chúa Đại Yên, lo lắng liếc mắt nhìn Lục Hà một cái, "Tư Mã Trừng chỉ có thể là một quân cờ, nếu như nàng không chịu giúp ngươi, ngươi có thể dùng thân thế của nàng để áp chế, nhất định có thể được việc!"
"Ân." Lục Hà gật gật đầu, trong lòng đau xót, chỉ có thể buồn bã cười cười.
Đào Yêu chờ bóng đêm thâm sâu thêm một chút, đem Công chúa Đại Yên cõng lên, cẩn thận rời khỏi hành dinh...
Vì thế, Lục Hà trở thành Công chúa Đại Yên, hôm nay đi lên đại điện, kỳ thật không cần hai vị Hoàng tử tỷ thí, trong lòng sớm đã định là Trừng nhi.
Chỉ có khi Trừng nhi trở thành Phò mã, nàng mới có cơ hội nói ra kế hoạch này với Trừng nhi, mới có thể hoàn thành đại kế báo thù!
Tư Mã Diệp nghĩ nghĩ, rốt cuộc mở miệng nói: "Lúc này trong loạn thế, cũng không thể thiếu bản lĩnh kỵ xạ, cho nên, thứ cần tỷ thí nhất, chính là cung thuật." Nói xong, bàn tay của Tư Mã Diệp vung lên, lệnh cho thị vệ đem cung tiễn trình lên, nhất nhất đưa đến trong tay hai vị Hoàng tử.
"Trẫm nơi này có một khối ngọc bội, lát nữa trẫm đem ngọc bội này ném lên cao, ai có thể bắn trúng, chính là người chiến thắng." Tư Mã Diệp nói xong, sai người làm ký hiệu trên những mũi tên của hai bên, "Mũi tên màu đen là của Thương Lang, mũi tên màu trắng là của Trừng nhi, các ngươi đều chuẩn bị tốt đi?"
Tư Mã Thương Lang đắc ý vỗ vỗ ngực, cầm lấy mũi tên đặt lên dây cung, ánh mắt nhìn thoáng qua Tát Tát Hoàng hậu -- chỉ thấy Tát Tát Hoàng hậu lắc lắc đầu rất nhỏ, âm lãnh cười cười.
Tư Mã Thương Lang hiểu ý gật đầu, chuẩn bị thật tốt, chuẩn bị tùy thời mà xuất tiễn bắn rơi ngọc bội.
Trừng nhi chần chờ lắp cung tên, một mũi tên này tiến thoái lưỡng nan, bất luận là thắng hay là thua, kết quả cũng không phải là điều nàng mong muốn.
Tư Mã Yên nâng tay ý bảo Trương Linh Tố đỡ nàng đứng lên xem cuộc tỷ thí, trong nháy mắt khi Trương Linh Tố vươn tay đỡ lấy, Tư Mã Yên lặng yên đem một viên trân châu trang sức nhét vào lòng bàn tay của nàng.
Trương Linh Tố hiểu được tầm quan trọng của một mũi tên này, gật gật đầu, buông lỏng bàn tay Tư Mã Yên ra, đem trân châu kẹp vào đầu ngón tay, chuẩn bị ra tay trợ giúp.
"Xuất tiễn!" Tư Mã Diệp đột nhiên đem ngọc bội ném vào không trung.
"Vút vút!"
Hai tiếng dây cung liên tiếp kinh vang, hai mũi tên dĩ nhiên cùng rời cung --
Cùng lúc đó, trân châu trong lòng bàn tay trắng nõn của Trương Linh Tố cũng lặng yên bắn ra ngoài, vô cùng chính xác đánh vào mũi tên trắng của Trừng nhi, đem hướng đi của mũi tên trắng thay đổi một chút, bắn trượt khỏi ngọc bội ở trên không.
Làm người ta không ngờ đến chính là, mũi tên đen của Tư Mã Thương Lang cũng không có bắn trúng ngọc bội, ngược lại là bắn tới Công chúa Đại Yên.
"Cẩn thận!"
Trái tim mọi người đột nhiên giật thót lên, Công chúa Đại Yên này lại chưa từng học qua công phu, làm sao có thể tránh được một kiếp này?
"Vụt!"
Âm thanh dây cung lại vang lên, Trừng nhi bắn ra một mũi tên, hoàn toàn đem mũi tên đen kia bắn sang một bên, hóa giải một lần nguy cơ.
"Hảo!" Tát Tát Hoàng hậu đột nhiên vỗ tay cười nói, "Cung thuật của Trừng nhi quả nhiên thắng Thương Lang một bậc!"
Nghe thấy Hoàng hậu khen ngợi, không ít quan viên đều cùng đồng thanh: "Cung thuật của Tề vương rất cao, vi thần bội phục!"
Trừng nhi biết rằng vừa rồi nhất thời xúc động, đã làm sai chuyện, quay đầu liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của bốn người kia một cái, gấp giọng ôm quyền nói với Tư Mã Diệp: "Một