Sáng sớm, bông tuyết tạm ngừng, ánh dương quang lâu ngày mới gặp lại chiếu sáng thành Kiến Khang, làm cho người ta nhìn thấy tâm tình liền ấm áp.
Trừng nhi ngồi ở bên giường, hít vào một hơi, để cho Mộ Dung Yên đang mặc áo tang màu trắng băng bó vết thương cho mình, mỉm cười nhìn nàng, cũng không nhúc nhích.
Mộ Dung Yên trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, băng bó xong vết thường của Trừng nhi, vươn tay cầm lấy áo lông bên giường, khoác lên người Trừng nhi, "Chân của ngươi không tiện đi lại, hôm nay không cách nào rời khỏi ta."
"Một bước cũng không rời!" Trừng nhi quyết đoán nói xong, hai tay gắt gao nắm lấy tay Mộ Dung Yên, "Ngươi đừng thấy ta đi đứng không tiện, kỳ thật ta vẫn có thể giết người."
"Đang hảo hảo, nói cái gì mà giết người?" Mộ Dung Yên trừng mắt liếc nhìn Trừng nhi một cái, "Tốt nhất là vừa ra khỏi thành liền gặp binh mã của trọng phụ."
Trừng nhi bỗng nhiên hôn lên trán Mộ Dung Yên một cái, đem nàng ôm chặt vào trong lòng, "Suy nghĩ thật đơn giản, hôm nay nếu như gặp phải phục kích thì sao?"
"Ân." Mộ Dung Yên ôm lấy thắt lưng Trừng nhi, "Đáp ứng ta một chuyện."
"Ngươi nói đi."
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải hảo hảo còn sống."
"Không dám lại chết đâu." Trừng nhi nhìn Mộ Dung Yên, "Thanh Hà, giúp ta mặc xiêm y, chúng ta nên đi ra thôi."
"Ân."
Mộ Dung Yên gật gật đầu, giúp Trừng nhi mặc xiêm y, đỡ Trừng nhi gian nan đứng lên.
Trừng nhi lảo đảo một cái, chỉ có thể đem trọng tâm thân mình dựa lên người Mộ Dung Yên, "Thanh Hà, vất vả cho ngươi rồi."
"Làm phu thê vốn là nên cùng nhau nương tựa cả đời, huống chi còn có hẹn ước đời đời kiếp kiếp như chúng ta?" Mộ Dung Yên thản nhiên cười với Trừng nhi, "Không làm Tề vương, làm Trừng Công chúa cũng rất tốt."
"Ha ha." Trừng nhi ngóng nhìn Mộ Dung Yên thật sâu, "Trở lại Cừu Trì có trọng phụ cứu trị, ta nhất định có thể nhanh chóng khoẻ lại."
"Ta thật ra hy vọng ngươi khoẻ lại chậm một chút..." Mộ Dung Yên thì thào mở miệng, thoáng xoay người đem chủy thủ bên giường đưa tới trước mặt Trừng nhi, "Ít nhất mùi máu tươi trên người ngươi sẽ càng ngày càng ít đi."
"Thanh Hà." Trừng nhi cầm lấy chủy thủ, nghiêm túc nhìn Mộ Dung Yên, "Ta cam đoan, sẽ có một ngày, trên người ta không còn mùi máu tươi nữa."
"Đây là chính ngươi nói." Mộ Dung Yên nhướng mi lên, đột nhiên cười đến có chút thần bí.
"Ta nói." Trừng nhi sợ run một chút, suy nghĩ có phải đã nói sai cái gì rồi hay không?
"Nếu ngươi có chút chuyện gì không hay xảy ra, ta cũng sẽ không vì ngươi mà đi tìm cái chết." Dáng tươi cười của Mộ Dung Yên chợt tắt, "Bởi vì chết rồi cuối cùng sẽ phải uống chén canh Mạnh bà, sẽ quên mất ngươi -- ta thà rằng nhớ thương ngươi một đời, cũng không muốn quên đi ngươi nhất thời. Cho nên, nếu như ngươi muốn một mình xuống Hoàng Tuyền, ta cũng sẽ không đến với ngươi."
"Thanh Hà ngốc." Trừng nhi thâm tình mỉm cười, khẽ hôn một cái lên khóe môi Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên đột nhiên há miệng nhẹ nhàng cắn lên môi Trừng nhi, "Vết thương trên chân điện hạ chưa tốt, lại làm những hành động càn rỡ, giữa ban ngày, sao có thể...Sao có thể..." Đột nhiên hai gò má đỏ ửng, Mộ Dung Yên liếc mắt nhìn Trừng nhi một cái, rốt cuộc cũng nói không ra lời.
"Ha ha." Trừng nhi cười đến ấm áp, nhưng cũng cười đến kiên định, rời Kiến Khang, hồi Cừu Trì, chuyện thứ nhất nàng phải làm chính là lấy danh nghĩa Trừng Công chúa kêu gọi di dân tàn binh của Tần quốc phục quốc.
Tề vương cùng Trừng Công chúa, hai thân phận cả đời dây dưa khó phân này, không ngờ đi một vòng lại quay về, thế nhưng lại trở về với lúc ban đầu.
"Trừng nhi, chúng ta nên xuất phát rồi." Tư Mã Yên đột nhiên gõ vang cửa.
"Ân, tiểu cô cô!" Trừng nhi cao giọng lên tiếng, ôn nhu cười nói với Mộ Dung Yên, "Thanh Hà, chúng ta đi thôi."
"Ân." Mộ Dung Yên lên tiếng, đỡ Trừng nhi tập tễnh đi ra khỏi phòng.
Hôm nay phủ Tề vương, treo đèn lồng trắng, treo vải lụa đen đặc biệt trang nghiêm, nha hoàn hạ nhân trong phủ đều chạy tới tiền đường khóc nức nở, hậu viện một mảnh lạnh lẽo vắng vẻ.
Tư Mã Yên cũng mặc áo tang trắng vội vàng gật gật đầu với Mộ Dung Yên, nói: "Thanh Hà, ngươi đưa Trừng nhi lên xe ngựa, liền đến tiền đường khóc nức nở, màn diễn này nhất định phải làm cho tròn!"
"Hảo." Mộ Dung Yên gật gật đầu, đỡ Trừng nhi đi về phía xe ngựa ở hậu viện.
Tư Mã Yên nhìn bóng dáng các nàng, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: "Thanh Hà, Trừng nhi cùng Tố Tố sau này liền hoàn toàn dựa vào ngươi chiếu cố, chúng ta đều có ván cờ phải đối phó, Giang Bắc dựa vào các ngươi."
Không bao lâu sau, khi Mộ Dung Yên một mình trở về, hốc mắt đã là đỏ ửng, dường như vừa khóc lớn một trận.
Tư Mã Yên cả kinh, "Thanh Hà?"
"Phu lang đã chết, làm sao có thể không khóc?" Mộ Dung Yên nhẹ giọng nói, ôm lấy cánh tay Tư Mã Yên, "Màn diễn này, tất nhiên phải làm cho tốt mới được."
"Ân." Tư Mã Yên gật gật đầu, trong nháy mắt, cũng là nước mắt lưng tròng, cùng nhau đi về phía tiền đường.
Tin tức Tề vương đột ngột qua đời truyền vào Hoàng cung, Tư Mã Diệp hoàn toàn choáng váng, không khỏi hung hăng đấm lên bệ rồng,"Trừng nhi của trẫm đi rồi...Thế nhưng cứ như vậy liền đi rồi..."
"Bẩm...Bẩm bẩm Hoàng thượng, Trữ phi nương nương bi thương quá độ, hôm nay vẫn nói muốn đưa Tề vương điện hạ quay về cố quốc Cừu Trì an táng, chết cũng không bước vào hoàng lăng Tấn quốc..." Tiểu nội thị hồi báo nơm nớp lo sợ nói ra tin tức hôm nay vừa tìm hiểu được.
"Lan Thanh, sự cố chấp của ngươi đã hại chết Trừng nhi, trẫm không thể lại cho phép ngươi tiếp tục làm loạn! Trừng nhi là nhi tử của trẫm, là con cháu của Tư Mã gia, sao có thể không vào hoàng lăng?" Tư Mã Diệp muốn khóc thương vì Trừng nhi, lại phát hiện tình cảm phụ tử thế nhưng lại đạm mạc như vậy, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi xuống được, "Truyền ý chỉ của trẫm, hạ lệnh cho tám trăm Ngự Lâm quân một đường hộ tống quan tài Trừng nhi nhập táng hoàng lăng! Nếu như Trữ phi lại cản trở, bắt lấy!"
"Dạ!" Tiểu nội thị nhận được ý chỉ của Hoàng đế, vội vã rời khỏi đại điện.
"Lan Thanh..." Tư Mã Diệp thì thào gọi một tiếng, trong ánh mắt lộ ra càng nhiều chính là phẫn nộ, "Mặc dù Trừng nhi đã chết, mặc dù chúng ta không bao giờ có thể quay lại trước đây, ngươi cũng là nữ nhân của trẫm, trẫm không cho phép ngươi rời khỏi Đại Tấn!"
Tát Tát Hoàng hậu lặng