Cửa khẩu Giang Bắc, trước sau như một lạnh lùng, mặt sông đóng băng một mảnh tuyết trắng, chỉ có một vài con thuyền đậu ở ven sông, bị tuyết trắng chặt chẽ khóa chặt ở tại chỗ.
Mộ Dung Yên kéo con ngựa, xoay người nhảy xuống ngựa, liền muốn vươn tay đỡ Trừng nhi xuống ngựa.
"Vút!"
Trừng nhi ôm lấy thân mình Mộ Dung Yên, từ trên lưng ngựa đột nhiên lăn xuống, lung lay tránh khỏi một mũi tên bắn lén này!
"Thanh Hà, cẩn thận." Trừng nhi run sợ nhìn thấy mười tên tử sĩ đuổi theo, gắng gượng chống người ngồi dậy, âm thầm cầm chuỷ thủ trong tay, một trận chiến này, chỉ có thể thành công nhờ hai chữ "Khinh địch"!
Hai tay Mộ Dung Yên ôm lấy thân mình Trừng nhi, dùng sức đỡ Trừng nhi đứng lên, nghiêm mặt phẫn nộ quát: "Hôm nay nếu như làm chúng ta bị thương, các ngươi cũng không sống được bao lâu!"
"Thanh Hà, đừng để ta ngã xuống." Trừng nhi thấp giọng dặn một câu, một gã tử sĩ bên trái đã vung đao chém về phía các nàng.
"Keng!"
Thân mình Trừng nhi khom xuống, trong nháy mắt né được lưỡi đao này, tay phải đâm ra chủy thủ, bất ngờ cắm vào ngay ngực tử sĩ.
"Muốn lấy mạng của ta, các ngươi còn chưa đủ tư cách!" Trừng nhi rút chủy thủ ra, tay trái ôm lấy vai của Mộ Dung Yên, đem trọng tâm tựa trên thân thể của nàng.
Mộ Dung Yên biết, một khắc này nếu như mình ngã xuống, các nàng chỉ còn một đường chết! Lúc này hai tay ôm chặt thân mình Trừng nhi, cười nói với nàng: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ làm hai chân của ngươi, Trừng nhi."
"Đứa ngốc." Cánh tay trái của Trừng nhi đột nhiên dùng sức, kéo thân mình Mộ Dung Yên tránh khỏi một lưỡi đao khác lướt qua bên sườn, chủy thủ trong tay phải chém văng mũi tên bắn lén phóng tới, nói vào bên tai Mộ Dung Yên, "Thanh Hà, ngươi lui về phía ven sông!"
"Ân!" Mộ Dung Yên dùng sức đỡ lấy thân mình Trừng nhi, muốn đi thật nhanh, lại bởi vì dây dưa cùng chín tên tử sĩ, cơ hồ nửa bước cũng khó dời đi được.
"Keng!"
Chủy thủ đánh vào lưỡi đao, Trừng nhi chỉ hận hai chân không thể lập tức khoẻ lại, vài lần có thể lấy mạng của tử sĩ, lại bởi vì hai chân không tiện di chuyển, khi thì quá chậm, hoặc là hụt một chút, chủy thủ không thể đâm vào yết hầu của tử sĩ!
"Vút!" Mũi tên bắn lén đột kích, chủy thủ trong tay Trừng nhi mới chắn lưỡi đao, còn muốn đánh văng mũi tên bắn lén, đã là không kịp.
"Thanh Hà, thực xin lỗi!" Tay trái Trừng nhi đột nhiên buông lỏng đầu vai Mộ Dung Yên ra, nâng chưởng đánh thân thể của nàng ra, mũi tên bắn lén lướt qua giữa hai người, đem hai người tách ra.
Trừng nhi ngã xuống đất, cánh tay trái chống thân mình, lưỡi đao đã hung hăng chém về phía nàng.
Trừng nhi lăn một vòng ở trên tuyết, tránh đi lưỡi đao, lại nhìn thấy lưỡi đao của một tử sĩ hung hăng chén về phía đầu vai Mộ Dung Yên.
"Thanh Hà!"
Trừng nhi phóng chủy thủ trong tay, cắm ngay giữa yết hầu tử sĩ, chỉ thấy thân mình hắn lắc lắc, ngã xuống bên cạnh Mộ Dung Yên.
"Cẩn thận!"
Mộ Dung Yên lấy lại tinh thần, lo lắng nhìn về phía Trừng nhi giờ khắc này tay không tấc sắt.
Khóe miệng Trừng nhi cong lên, ý bảo Mộ Dung Yên không cần lo lắng, nghiêng người tránh đi lưỡi đao bên trái, chung quy lại tránh không được lưỡi đao phía bên phải, cảm nhận lạnh như băng sâu sắc xuất hiện trên cánh tay bên phải, Trừng nhi không khỏi cắn chặt khớp hàm, dùng khuỷu tay hung hăng thúc một gã tử sĩ.
"Thanh Hà, đao!" Trừng nhi ngồi ở trên tuyết vội vàng nâng tay lên.
Mộ Dung Yên run rẩy cầm lấy đao nhỏ của tử sĩ bên cạnh, chạy về phía Trừng nhi --
Tử sĩ làm sao có thể để cho trong tay Trừng nhi lại có được binh khí? Vung trường đao đánh xuống, tử sĩ xoay người lạnh lùng quát lớn, "Nhanh chóng giết chết trở về phục mệnh chủ công!"
"Cộc cộc..."
Tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên vang lên, chợt nghe thấy trong gió vang lên tiếng dây cung, tám gã tử sĩ còn không kịp phản ứng, trên người liền bị bắn đầy tên, thẳng tắp ngã xuống.
"Trừng nhi!" Mộ Dung Yên cuống quít chạy tới bên người Trừng nhi, gắt gao ôm lấy vết thương trên cánh tay phải của Trừng nhi, kinh hồn chưa định mà quay đầu nhìn thấy nam tử ấm áp quen thuộc mang binh bảo hộ các nàng.
Hứa Thất Cố nhảy xuống ngựa, từ bên yên ngựa lấy ra một cái hòm thuốc nhỏ, vội vã đi tới trước mặt Trừng nhi, nói: "Để cho điện hạ kinh hãi, hạ quan liền trị thương cho điện hạ."
"Có trọng phụ ở đây, Trừng nhi không sợ gì nữa." Trừng nhi nhếch miệng cười, bắt đầu từ giờ khắc này, các nàng chung quy xem như an toàn thoát khỏi bất an.
Ngân châm đâm vào huyệt đạo trên cánh tay Trừng nhi, rốt cuộc cầm máu cho Trừng nhi, Hứa Thất Cố nghiêm mặt nói: "Nơi này không thể ở lâu, chúng ta nhanh chóng quay về Cừu Trì."
"Hảo."
Mộ Dung Yên đỡ Trừng nhi đứng lên, nhưng mà đi đến bên sườn ngựa liền khó khăn, nàng tuyệt đối không thể đẩy Trừng nhi lên lưng ngựa.
Hứa Thất Cố đeo hòm thuốc lên, lập tức đi tới, không đợi Trừng nhi nói gì, đã cuối người xuống đẩy Trừng nhi lên lưng ngựa, Trừng nhi cả kinh hít vào một hơi.
Chỉ thấy Hứa Thất Cố cười nói: "Xin thứ cho hạ quan vô lễ, có một số việc, chung quy nam tử liền thắng một bậc, điện hạ người không thể không thừa nhận."
Trừng nhi ho khan vài tiếng, chỉ có thể thản nhiên cười cười, "Trọng phụ nói rất có lý."
Hứa Thất Cố xoay người lên lưng ngựa, nhìn Mộ Dung Yên cũng leo lên lưng ngựa, cưỡi một con ngựa cùng Trừng nhi, lúc này phất tay nói: "Rút lui! Hội hợp cùng trưởng Công chúa điện hạ!"
"Thì ra trọng phụ đã sớm hội hợp cùng mẫu phi!"
"Ha ha, giá!" Hứa Thất Cố ôn nhu mỉm cười, lúc này đây, xem như chân chính một nhà đoàn tụ.
Một đường đi theo Hứa Thất Cố qua sông, đi tới bắc ngạn Trường Giang, gặp được một ngàn tướng sĩ Cừu Trì còn lại, nhưng duy độc không thấy Dương Lan Thanh.
Hứa Thất Cố nghi hoặc hỏi: "Trưởng Công chúa đâu?"
Phó tướng vội vàng ôm quyền nói: "Công chúa điện hạ muốn mưu sự ở Giang Nam, mang theo mười tướng sĩ đi cùng, còn lệnh mạt tướng nhắn lại một câu cho đại nhân và..." Phó tướng sửng sốt, ánh mắt dừng ở trên người Trừng nhi đang mặc áo lông, giờ khắc này búi tóc của nàng đã sớm loạn xả, nhìn giống Tề vương điện hạ lúc trước, lại rõ ràng chính là nữ tử, nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào, sửng sờ đứng tại chỗ.
Phó tướng vừa chần chờ, tướng sĩ Cừu Trì xung quanh cũng không khỏi bắt đầu nghi hoặc, nếu như nàng không phải là Tề vương điện hạ, nữ tử phía sau kia rõ ràng chính là thê tử của Tề vương Mộ Dung Yên, nhưng mà người trước mắt rõ ràng chính là nữ