"Ngươi...Ngươi..." Tư Mã Diệp kinh hãi trừng lớn hai mắt, không ngờ trù tính nhiều năm như vậy, tự cho là thiên y vô phùng, cũng không ngờ thì ra chính mình mới là kẻ đại ngốc!
Tư Mã Thương Lang cười lạnh bước lên bệ rồng, hiển nhiên ngồi xuống long ỷ, nhịn không được cất tiếng cười to nói: "Phụ hoàng, ngôi vị Hoàng đế này, cũng nên để cho nhi thần rồi."
"Đại nghịch bất đạo!" Tư Mã Diệp tức giận quát lớn, "Trẫm có thể phế truất ngươi!"
"Phụ hoàng, người chỉ còn một nhi tử là ta, ta không kế thừa vương vị của người, còn có ai đến kế thừa đây?" Tư Mã Thương Lang lạnh lùng hỏi lại, không chút đem Tư Mã Diệp đặt vào trong mắt.
"Ngươi!" Thanh âm Tư Mã Diệp nghẹn lại, quả thật, Tề vương đã chết, còn ai có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế của hắn đây?
Tát Tát Hoàng hậu liếc mắt nhìn Tư Mã Thương Lang một cái, thản nhiên mở miệng nói: "Hoàng thượng đau thương nhị tử đến phát bệnh, không thể xử lý triều chính, long ỷ này cũng nên đưa lại cho người trẻ tuổi."
"Tát Tát, ngươi thật sự không niệm tình nghĩa phu thê hai mươi năm qua sao?" Tư Mã Diệp biết rằng hôm nay là kiếp nạn trốn không thoát, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn một đường sinh cơ cuối cùng này, ánh mắt bi thương nhìn về phía Tư Mã Thương Tâm, "Tâm nhi, cứu phụ hoàng, ngươi biết, từ trước đến nay phụ hoàng luôn thương ngươi!"
Tư Mã Thương Tâm chán ghét liếc mắt nhìn Tư Mã Diệp một cái, "Phụ hoàng thật sự của ra đã bị ngươi giết chết nhiều năm trước, nay mẫu hậu bất quá chỉ là muốn đòi lại tất cả những thứ ngươi đã nợ chúng ta, ta vì sao phải cứu kẻ thù giết phụ thân như ngươi?"
Trong lòng Tạ Uyên không khỏi chấn động, thật rự nghĩ rõ ràng, giờ khắc này, hắn rốt cuộc đã hiểu được, thì ra Tát Tát trăm phương ngàn kế, là vì báo thù, Tâm nhi từng nói không phải là nữ nhân của Tư Mã Diệp, thì ra là thế!
"Ngươi..." Tư Mã Diệp không thể tin được mà mở to hai mắt nhìn, hai chân mềm nhũn, đột nhiên ngã ngồi xuống, "Trẫm...Trẫm tự hỏi hai mươi năm qua, chưa bao giờ bạc đãi mẫu tử các ngươi một phần nào! Còn có Thương Lang, ngươi là cốt nhục của trẫm, ngươi sao có thể giúp mẫu tử các nàng làm hại trẫm?"
Nụ cười lạnh lùng của Tát Tát Hoàng hậu như gai nhọn, làm cho trái tim Tư Mã Diệp càng lạnh đến lợi hại, "Quên nói cho Hoàng thượng, Thương Lang cũng không phải là cốt nhục của Hoàng thượng." Thoáng ngừng một chút, Tát Tát Hoàng hậu hơi hơi cúi người, cười đến vui vẻ, "Lại nói cho ngươi một câu, trên đời này, có lẽ chỉ có một mình Dương Lan Thanh từng sinh con cho ngươi, chỉ tiếc...Tề vương đã chết, Trữ phi cũng đã chết, ngươi cái gì cũng không..."
"Thật độc tâm a!" Hai mắt Tư Mã Diệp đỏ ngầu, uất hận trừng mắt nhìn Tát Tát Hoàng hậu, "Trẫm...Trẫm như thế nào...Như thế nào..."
"Hoàng thượng cũng không nên trách oan cho thần thiếp, người hạ chỉ phạt trượng chính là Hoàng thượng." Ý cười của Tát Tát Hoàng hậu càng đậm, "Thần thiếp nhiều lần nhắc nhở Hoàng thượng phái Thái y đến Tề vương phủ trị thương cho Tề vương, đáng tiếc Hoàng thượng một lần cũng không nghe theo thần thiếp, người chân chính hại chết Tề vương, chính là Hoàng thượng a! Cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con, người ác độc thật sự, không phải là Hoàng thượng, thì là ai?"
Tư Mã Diệp chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, chung quy nén không được nữa, phun ra một ngụm máu tươi, run run chỉ vào Tát Tát Hoàng hậu, "Ngươi...Ngươi...Thích khách ám sát Tạ Uyên kia...Là thế cục các ngươi bày ra! Trách không được Lan Thanh...Hận trẫm như vậy...Trẫm sai lầm rồi!"
Nhớ lại ánh mắt ôm hận của mẫu tử Dương Lan Thanh trên điện ngày đó, làm cho tâm tư Tư Mã Diệp dày vò càng thêm lợi hại.
Thì ra chính mình khổ tâm mưu tính nhiều năm như vậy, bất quá chỉ là làm gả y cho người khác!
"Ha ha ha, lừa gạt Hoàng thượng đâu chỉ có một mình Tát Tát?" Tát Tát Hoàng hậu cười đến có vài phần điên cuồng, "Tư Mã Diệp, nói thật cho ngươi biết, Dương Lan Thanh cũng lừa gạt ngươi, Tề vương làm sao lại là Hoàng tử, nàng rõ ràng chính là nữ nhi...Là Trừng Công chúa của Đại Tần năm đó! Ha ha, nói không chừng, nàng cũng không phải là cốt nhục của ngươi, đáng đời ngươi cả đời này đều nuôi con của người khác, đáng đời ngươi bị mọi người phản bội! Tư Mã Diệp, đây là báo ứng của ngươi!"
Khoái cảm báo thù nuốt sống Tát Tát Hoàng hậu, giờ khắc này, nàng cảm thấy sự thư sướng trước nay chưa từng có, thù hận nhẫn nại hai mươi năm, hôm nay bùng nổ, nhìn thấy bộ dáng sống không bằng chết của kẻ thù, làm cho nàng cảm thấy rất là vui sướng.
"Người tới, đỡ Hoàng thượng hồi cung nghỉ ngơi." Tát Tát Hoàng hậu ra lệnh một tiếng, liền có thị vệ Đông cung nhập điện đỡ Tư Mã Diệp đang thống khổ đến không chịu nổi đứng dậy, đưa hắn vào hậu cung.
Tư Mã Thương Tâm khó hiểu nhìn Tát Tát, "Mẫu hậu, vì sao bỏ qua mạng của hắn?"
Tát Tát giương mắt nhìn Tư Mã Thương Lang trên long ỷ, "Nếu như là nhường ngôi, Thái thượng hoàng tất nhiên phải hảo hảo còn sống, nếu không cung biến hôm nay, nhất định sẽ khiến cho thế tộc Tấn quốc không phục." Dừng lại một chút, Tát Tát cầm lấy tay Tư Mã Thương Tâm, nhìn thoáng qua Tạ Uyên, nói, "Tạ Uyên, ngươi nói xem có phải hay không?"
Tạ Uyên chắp tay cúi đầu, "Mẫu hậu nói rất đúng."
Thực không thể xem thường Tát Tát, nữ tử này không phải là người lương thiện bình thường, nay hắn đã thân hãm vào tuyệt địa, muốn quay đầu, chỉ có thể chờ một thời cơ, một thời cơ có khi sẽ vĩnh viễn không bao giờ đến.
Giờ khắc này, Tạ Uyên bỗng nhiên hy vọng, Dương Lan Thanh có thể còn sống.
Tát Tát lạnh lùng liếc mắt quét qua Tạ Uyên một cái, cười nói: "Đợi đến khi đại quân của Thổ Dục Hồn lặng yên bao vây Tấn quốc, Tạ Uyên, bổn cung muốn ngươi tự tay giết chết Tư Mã Diệp!"
Thân mình Tạ Uyên run lên, mi tâm nhíu chặt, chỉ có thể cúi đầu nói: "Dạ."
Tư Mã Thương Tâm hài lòng nhìn Tạ Uyên, lần này, nàng rốt cuộc có thể yên tâm, nam tử này chung quy không có khả năng phản bội mẫu tử các nàng, chỉ có thể làm thần tử trung tâm nhất của mẫu tử các nàng!
Ngày hôm sau tin tức Tấn quốc Hoàng đế Tư Mã Diệp đau thương nhi tử mà phát bệnh lan truyền đến Giang Nam, cho dù đoàn người của Trừng nhi đang ở trên đường trở về Giang Bắc, cũng nghe được tin tức này.
Tư Mã Diệp không muốn quan tâm đến triều chính, đem chính sự giao dư Thái tử Tư Mã Thương Lang, tất nhiên cũng hợp tình hợp lý.
Gió tuyết rốt cuộc ngừng lại, không muốn hành quân cả đêm lại làm tổn thương gân cốt của Trừng nhi, Hứa Thất Cố phân phó hạ trại tại chỗ, chuẩn bị ngày mai lại khởi hành quay về thành Cừu Trì.
Bên trong hành dinh, Hứa Thất Cố châm cứu cho hai chân Trừng nhi, nhìn Trừng nhi đem chén thuốc uống xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đem thuốc trị thương đưa tới