Sáng hôm sau, xe ngựa của Tạ Uyên đứng ở ngoài biệt viện, Tạ Uyên ôm Khánh nhi đang ngủ say đi xuống xe ngựa, một đường đi tới trước phòng trúc nhỏ của Tư Mã Yên.
"Tửu Tửu, ta mang Khánh nhi đến xem ngươi."
Tư Mã Yên khoác áo lông mở cửa ra, xoa xoa ánh mắt, nhìn thấy Tạ Uyên ôm Khánh nhi đứng ở trước mặt, không khỏi kinh ngạc một chút, lập tức nói: "Bên ngoài trời giá rét, còn không mau tiến vào, coi chừng bị cảm lạnh." Tư Mã Yên nói xong, không quên them vào một câu, "Khánh nhi còn nhỏ, chịu không nổi gió lạnh."
Tạ Uyên mỉm cười ôm Khánh nhi đi vào trong phòng, đem Khánh nhi đặt lên giường, quay đầu cười nói: "Tửu Tửu, ta đưa Khánh nhi đến."
Tư Mã Yên đi tới bên cạnh Khánh nhi, ôn nhu xoa xoa hai má của Khánh nhi đang ngủ say, ôn nhu gọi một tiếng, "Khánh nhi."
Tạ Uyên ngơ ngác nhìn hình ảnh đã lâu mới thấy lại này, giống như quay về khoảng thời gian vui vẻ trước đây, đi tới bên cạnh Tư Mã Yên, "Tửu Tửu, Khánh nhi vẫn luôn rất nhớ ngươi."
Trong lòng Tư Mã Yên đau xót, chua xót nói: "Kỳ thật ta cũng nhớ Khánh nhi..." Nói xong, Tư Mã Yên cầm bàn tay nhỏ bé của Khánh nhi, "Nhớ bộ dáng hắn gọi ta là mẫu thân."
Tạ Uyên vươn tay đặt lên mu bàn tay Tư Mã Yên, "Chờ đến khi Tử Triệt huynh đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, mọi chuyện đều sẽ quay lại trước đây."
"Ha ha." Tư Mã Yên cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng mà lắc lắc thân mình của Khánh nhi, "Khánh nhi, tỉnh lại, gọi ta một tiếng 'mẫu thân'."
Nét tươi cười trên mặt Tạ Uyên cứng đờ, âm thanh lạnh lùng nói: "Tửu Tửu, Khánh nhi nhất thời vẫn là không thể tỉnh lại."
"Thế nào?" Tư Mã Yên giật mình nhìn Tạ Uyên, "Chẳng lẽ ngươi hạ mê dược với hắn?"
Tạ Uyên im lặng nhìn Tư Mã Yên, "Không sai. Khánh nhi còn nhỏ, quản không được cái miệng của mình, nếu như hắn thấy ngươi, sau khi trở về nói lỡ miệng trước mặt Thương Tâm, dựa vào năng lực hiện tại của ta, căn bản không thể bảo hộ cho ngươi."
Khóe miệng Tư Mã Yên mang theo một tia cười lạnh, hắn quả nhiên còn chưa thể hoàn toàn tin tưởng nàng.
Tư Mã Yên gật gật đầu, vừa kéo góc chăn đắp lên thân mình Khánh nhi, vừa phân phó nói với Tạ Uyên: "Trời lạnh, giúp ta đóng kín cửa phòng, ta sợ Khánh nhi bị cảm lạnh."
"Hảo." Tạ Uyên đứng dậy chuyển hướng đi về phía cửa phòng, đem cửa phòng đóng kín.
Trong nháy mắt này, Tư Mã Yên động thủ nhổ xuống mấy sợi tóc mai bạc, lặng yên nhét vào trong y phục của Khánh nhi. Tạ Uyên từ sau lưng nhìn qua, giống như Tư Mã Yên đang dịch góc chăn cho Khánh nhi, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Chờ Tạ Uyên đi đến bên cạnh, Tư Mã Yên bỗng nhiên đứng lên, cười với Tạ Uyên, giống như nhiều năm trước, chỉnh lại nếp gấp vạt áo cho hắn, "Ta đã gặp được Khánh nhi, ta cũng không có tâm nguyện gì nữa, để tránh cho Tư Mã Thương Tâm sinh nghi, ngươi vẫn là sớm đưa hắn đưa trở về đi...Nếu như có thể, buổi tối sớm trở về."
Tạ Uyên cả kinh, không thể tin được mà nhìn Tư Mã Yên, "Tửu Tửu..."
Tư Mã Yên tựa vào trong lòng hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng Tạ Uyên, "Tối nay, ta chuẩn bị tốt rượu trong lễ hợp cẩn chúng ta, sớm cùng nhau uống rượu, phu quân."
Trong lòng Tạ Uyên ấm áp, đôi mắt đỏ ửng, "Tửu Tửu, vì một câu này của người, có biết rằng ta có bao nhiêu vui mừng không?"
"Có lẽ, đêm nay, ngươi sẽ càng vui mừng." Tư Mã Yên cố ý nói đến vô cùng ái muội, kích thích Tạ Uyên nhịn không được nâng cằm của nàng lên, muốn âu yếm nàng.
"Ai!" Tư Mã Yên vươn tay ngăn cản đôi môi Tạ Uyên, "Ngươi cũng biết tính tình của ta, nếu như ngay cả vài canh giờ cũng chờ không được, rượu vào buổi tối nay, không uống cũng được."
"Tửu Tửu, là ta đường đột!" Tạ Uyên vội vàng nhận sai, buông lỏng thân mình Tư Mã Yên ra, kích động ôm lấy Khánh nhi, mang theo ý cười nồng đậm rời khỏi biệt viện.
Tư Mã Yên đi tới cửa, nhìn theo phương hướng Tạ Uyên đi xa, buồn bã thở dài, "Khánh nhi, đừng trách ta, cũng đã lợi dụng ngươi."
Tạ Uyên về tới phủ Công chúa, Tư Mã Thương Tâm đang nghi hoặc vì sao sáng sớm Phò mã đã đưa Khánh nhi ra khỏi phủ viện, lập tức đến đón tiếp, nhìn thấy Khánh nhi ngủ say, vươn tay ôm vào trong lòng.
"Phò mã?"
Tạ Uyên thản nhiên chống lại đôi mắt nghi hoặc của Tư Mã Thương Tâm, "Buổi sáng ta thấy thời tiết không tệ, cho nên đưa Khánh nhi ra khỏi thành cưỡi ngựa một vòng, không ngờ đứa nhỏ này nửa đường liền ngủ mất."
Tư Mã Thương Tâm cẩn thận nhìn nhìn Khánh nhi đang ngủ say trong lòng, thở phào nhẹ nhõm, "Đừng để Khánh nhi bị lạnh là được rồi."
"Có ta ở đây, sao có thể để cho hắn bị cảm lạnh?" Tạ Uyên vội vàng nói một câu,"Đúng rồi, Tâm nhi, buổi tối có bằng hữu hẹn ta đi uống rượu, tối nay có lẽ sẽ không trở về, ngươi cùng Khánh nhi sớm nghỉ ngơi đi."
"Nga." Tư Mã Thương Tâm lo lắng nhìn Tạ Uyên, "Phò mã, rượu vẫn là uống ít một chút, coi chừng thương thân."
"Ta biết Tâm nhi đau lòng ta, ta sẽ chú ý." Tạ Uyên mỉm cười vươn cánh tay vòng lấy đầu vai Tư Mã Thương Tâm, nhìn nhìn sắc trời, "Tâm nhi, bây giờ cũng không còn sớm, ta nên vào cung thương nghị chính sự cùng mẫu hậu, ngươi ở trong phủ nếu như cảm thấy buồn chán, có thể mang theo thị vệ đi ra ngoài một chút."
"Ân." Tư Mã Thương Tâm gật đầu mỉm cười, "Buổi tối...Nếu như say, ta sai người tới đón ngươi."
"Không cần, ta sẽ chú ý uống ít mấy chén, tận lực sớm trở về." Tạ Uyên vội vàng phất tay, xoay người rời khỏi phủ Công chúa.
Tư Mã Thương Tâm nhìn Tạ Uyên đi xa, ôm Khánh nhi đi vài bước, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh của Khánh nhi, lập tức phân phó cung nữ một cạnh: "Nhanh chóng chuẩn bị nước ấm cho Khánh nhi, bổn cung sẽ tắm rửa cho Khánh nhi."
"Dạ."
Không bao lâu sau nước ấm liền được chuẩn bị xong, cung nữ đem tiểu ấm y của Khánh nhi đặt ở bên cạnh bồn gỗ, cung kính đứng ở một bên, chờ đợi Công chúa phân phó.
"Các ngươi đều đi xuống đi, hôm nay bổn cung muốn tự mình làm." Tư Mã Thương Tâm phất phất tay, cho lui cung nữ.
Nhóm cung nữ rời khỏi phòng, Tư