Gió tuyết đầy trời, tinh kỳ bị gió thổi đến một khắc cũng không thể yên tĩnh, chính như đại địa Giang Bắc này, cho dù là vào đông tuyết đại phong sơn, khói lửa chiến hỏa, không chỗ nào không có.
Giáp bạc sáng choang, anh khí cuồn cuộn, Trừng nhi ngồi thẳng trên lưng ngựa, bình tĩnh nhìn huyện Hoa Âm ở xa xa -- đầu tường rộp bóng cờ Tây Yên, không ít cung thủ cầm trương cung đã cài tên, khẩn trương thủ bị thành trì.
"Báo -- Đại quân Hậu Yên từ phía Đông tiến đến, cách quân ta bất quá hai mươi lý!" Mật thám xuống ngựa hồi báo, Trừng nhi chính là phất phất tay, ý bảo mật thám trở về tiếp tục thám thính.
"Dạ!"
Mật thám cưỡi ngựa chạy về phía Đông, các tướng sĩ lâm trận trở nên khẩn trương. Đều nhìn về phía Trừng Công chúa giờ khắc này vẫn đang trấn tĩnh nhìn thành trì Hoa Âm nơi xa xa.
Phó tướng nhịn không được hỏi: "Công chúa điện hạ, chúng ta khi nào công thành?"
Trừng nhi kiên định khẽ cười nói: "Chờ."
"Chờ?"
"Chờ Mộ Dung Thùy lui binh." Trừng nhi trầm giọng nói xong, hít sâu một hơi, âm thầm nói: "Thanh Hà, tiểu cô cô Tố Tố, mọi chuyện phải dựa vào các ngươi."
"Mộ Dung Thùy sẽ lui binh?" Phó tướng quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy, muốn hỏi lại một câu, nhưng thấy biểu tình của Trừng nhi giờ khắc này, hắn biết, cho dù hỏi lại, Trừng nhi cũng sẽ không nói.
Từ khi theo Trừng Công chúa mang binh phục quốc tới nay, chưa từng chiến bại, như vậy hôm nay nhất định cũng có thể chiến thắng đi -- phó tướng chột dạ nghĩ, khẩn trương siết chặt trường thương trong tay.
"Còn sống, mới có ngày về nhà đoàn tụ, cho nên một trận chiến này, bổn cung không muốn nhìn thấy nhiều người liều mạng đổ máu." Trừng nhi bỗng nhiên mở miệng, tuy là nhìn xa xa, lời nói chính là nói cho các tướng sĩ đang không ngớt nghi hoặc bên cạnh nghe thấy.
Chủ tướng cũng đã nói như thế, nhất định là có mười phần nắm chắc, phó tướng an tâm, không nghĩ nhiều nữa, im lặng cùng Trừng Công chúa chờ đợi tin tức Mộ Dung Thùy lui binh.
Trận doanh của quân Tần ở phía đông, một trăm kỵ binh Tần ở đây chờ đại quân của Hậu Yên Mộ Dung Thùy.
Trương Linh Tố ấn kiếm ngồi trên lưng ngựa, tuy rằng lá gan của nàng cũng coi như không nhỏ, nhưng mà giờ này khắc này, chỉ mang một trăm người đến, còn phải bảo vệ tốt Mộ Dung Yên tay trói gà không chặt bên cạnh, quả thật cảm thấy có chút hoảng hốt, lòng bàn tay thỉnh thoảng lại chảy ra mồ hôi lạnh.
Mộ Dung Yên cùng Trương Linh Tố sóng vai cưỡi ngựa, bỗng nhiên thì thài hỏi: "Linh Tố, ngươi sợ hãi sao?"
Trương Linh Tố nhìn nhìn bốn phía, nói: "Trừng Công chúa này cũng quá quá keo kiệt, chỉ phái một trăm kỵ binh bảo hộ chúng ta, này không phải rõ rang là đem chúng ta đưa vào hổ khẩu của Mộ Dung Thùy sao? Nếu như hai chúng ta bị bắt, chỉ sợ sau đó nàng chỉ có thể thua trận!"
Mộ Dung Yên không khỏi cười nói: "Linh Tố, chẳng lẽ ngươi quên, chúng ta cũng từng là Công chúa."
"Có ý gì?" Trương Linh Tố cả kinh, "Cho dù là Công chúa, cũng đã là quá khứ, Lương quốc không còn, Yên quốc của ngươi cũng không còn, phóng nhãn khắp thiên hạ, còn ai nhớ chúng ta từng là Công chúa?"
Mộ Dung Yên chua xót cười, "Người khác có thể không nhớ, nhưng mà Mộ Dung Thùy nhất định nhớ rõ."
"Hắn nhớ rõ lại có ích gì?" Trương Linh Tố càng thêm không rõ, khi cờ xí Hậu Yên xuất hiện trong tầm mắt, không khỏi hít vào một hơi, "Mộ Dung Yên, ta nói cho ngươi, lát nữa nếu như có chuyện xấu gì, ngươi lập tức theo ta cưỡi ngựa trốn thoát! Cho dù ta phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, cũng sẽ đưa ngươi bình yên trở về bên cạnh Trừng Công chúa!"
"Thân là Công chúa Đại Yên, ta không cần trốn, thân là thê tử của Tề vương, ta càng không thể trốn." Khóe miệng Mộ Dung Yên cong lên, sửa sang lại áo lông trên người, thẳng thân mình, mặt hướng về phía đại quân Hậu Yên, "Huống chi, ta từng là Hiền phi Đại Tần, chỉ dựa vào điểm này, hôm nay nên trốn, là Mộ Dung Thùy hắn."
"Ngươi..." Trương Linh Tố lắc lắc đầu, chỉ có thể kéo chặt dây cương, chuẩn bị tùy thời đem Mộ Dung Yên nhấc lên lưng ngựa, mang theo nàng trốn về bên người Trừng nhi.
"Dừng--!"
Quân chủ Mộ Dung Thùy của Hậu Yên cưỡi ngựa đứng phía trước từ thật xa liền đã nhìn thấy thân ảnh thẳng thắn của Mộ Dung Yên, lúc này nâng tay lên, hạ lệnh cho đại quân đứng ở cách xa mười bước.
Sao ở đây chỉ có một trăm kỵ binh? Thậm chí -- Mộ Dung Yên thế nhưng lại ở đây!
Mộ Dung Yên nghiêm mặt nói với Mộ Dung Thùy: "Lâu ngày không gặp, Hoàng thúc."
Mộ Dung Thùy cả kinh, một đôi mắt lợi hại vội vàng đảo qua gương mặt Mộ Dung Yên, "Ngươi...Ở đây làm gì?" Thoáng ngừng một chút, nghĩ nghĩ, vẫn là gọi phong hào lúc trước của Mộ Dung Yên, "Hiền phi nương nương."
Mộ Dung Yên không khỏi lạnh lùng cười cười, "Hoàng thúc, ngay cả ngươi cũng xem thường Thanh Hà sao?"
Trong lòng Mộ Dung Thùy có quý, Thanh Hà Công chúa của Đại Yên vào cung hầu hạ Tần vương Phù Kiên nhiều năm, nhận ân sủng, mới đổi lấy con cháu của tôn thất Yên quốc một đời an ổn, lúc này lạnh lùng trả lời: "Chuyện đã qua, không cần nhắc lại."
Mộ Dung Yên thản nhiên tiếp lời hỏi: "Chuyện đã qua có thể không cần đề cập tới, vậy hôm nay, xin hỏi Hoàng thúc muốn mang binh đi đâu?"
Mộ Dung Thùy oai nghiêm chống lại đôi mắt Mộ Dung Yên, "Bạo Tần lại khởi binh, tất nhiên là phải tiêu diệt."
"Xin hỏi bạo Tần ở đâu?" Mộ Dung Yên thong dong hỏi lại.
Mộ Dung Thùy thuận miệng nói: "Nghiệt nữ của Phù Kiên là Trừng Công chúa lại mang binh tạo nghiệt giết chóc, không phải bạo Tần, thì là cái gì?"
Mộ Dung Yên lắc đầu cười, "Xin hỏi Hoàng thúc, từ khi Trừng nhi khởi binh đến nay, có từng tổn thương qua một người dân chúng sao? Có từng giết qua một tên tù binh sao? Có từng đoạt lấy vàng bạc trong thành trì sao?"
"Này..." Mộ Dung Thùy nhất thời không đáp được, Trừng Công chúa khởi sự, quả thật không có quấy nhiễu dân một lần, đối với tù binh cũng là có thể dùng liền dùng, người không thể dùng, thả về gia hương cùng thân nhân đoàn tụ, cho nên trong vòng một tháng ngắn ngủi, mới có thể tập hợp được năm vạn quân!
"Trừng nhi vô tội, sao Hoàng thúc lại gán cho một chữ 'bạo'?" Mộ Dung Yên lại mở miệng hỏi lại, làm cho Trương Linh Tố ở bên cạnh cũng không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Mộ Dung Thùy không trả lời câu hỏi của Mộ Dung Yên, liền lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Ngươi đã là nữ nhân của người Tần, tất nhiên khắp nơi nói chuyện thay người Tần, ngươi đừng quên, sinh ngươi ra ở Đại Yên, dưỡng ngươi cũng là Đại Yên, ngươi sao có thể quên đi cội nguồi?"
Mộ Dung Yên nghe xong những lời này của Mộ Dung Thùy, tự giễu cười nói: "Hoàng thúc, hảo cho một câu, sinh ta là Đại Yên, dưỡng ta là Đại Yên! Ta đây cũng hỏi lại Hoàng thúc một câu, sau khi mất nước, tính mạng của người Yến, ai duy trì? Ai bảo vệ?"
Nếu không phải Mộ Dung Yên được sủng ái, Phù Kiên làm sao có thể đối xử tử tế với Mộ Dung gia như thế? Nếu không phải Mộ Dung Yên khiến Phù Kiên mười năm lưu luyến nữ sắc, làm sao có cơ hội chờ đợi phục hồi, trùng kiến Đại Yên?
Mộ Dung Yên liếc mắt nhìn sắc mặt xanh mét của Mộ Dung Thùy một cái, lên tiếng cười, thê thanh nói: "Phụ hoàng chết trận, đệ đệ tuổi còn nhỏ, Mộ Dung Yên ta không thể không lấy sự trong sạch của bản thân hầu hạ Tần quân Phù Kiên, xin hỏi khi ta thống khổ bảo hộ các ngươi, ngươi thân là Hoàng thúc, lại có từng nghĩ đến chuyện cứu ta ra khỏi biển khổ?"
"Trẫm..."
"Nữ nhân của người Tần, không sai, Mộ Dung Yên ta đã là nữ nhân của người Tần! Nhưng mà chuyện ta không thẹn!" Trong mắt Mộ Dung Yên đã ẩn ẩn có lệ, ngữ khí lại càng ngày càng sắc bén, "Bởi vì ta lấy thân, đổi lấy thân tộc mười năm bình yên --" Nâng tay chỉ vào tướng sĩ Đại Yên phía sau Mộ Dung Thùy, "Mạng của mỗi người các ngươi, đều là ta đổi lấy -- Hoàng thúc, ngươi xem thường ta, nói ta là nữ nhân của người Tần, hôm nay, ta cũng có thể xem thường các ngươi, nói các ngươi vong ân phụ nghĩa, không phải sao?"
"Ngươi...Ngươi tránh ra, trẫm không muốn tổn thương ngươi." Áy náy trong lòng Mộ Dung Thùy càng sâu, không dám nhìn thẳng gương mặt Mộ Dung Yên, cúi thấp đầu, "Yên nhi, nợ ngươi, thúc thúc cùng tướng sĩ Đại Yên đều không thể trả lại ngươi, tất nhiên hôm nay thúc thúc cũng sẽ không bắt ngươi để uy hiếp Trừng Công chúa đi