Trường An, trải qua mấy lần chiến hỏa, nay dưới sự thống trị của Trừng nhi, khôi phục lại ba phần hùng vĩ năm đó.
Hoàng thành ti trúc* thanh thanh, sau một hồi gia yến, Trừng nhi lặng lẽ mỉm cười, mượn cớ không thắng nổi lực rượu, cùng Mộ Dung Yên lui xuống trước.
(*Sợi tơ và ống tre, ý chỉ là đàn và sáo.)
Trương Linh Tố cùng Tư Mã Yên hiểu ý mỉm cười, Trương Linh Tố bỗng nhiên vươn tay ra, "Yên nhi, ta đưa ngươi đến một chỗ."
Tư Mã Yên cười hỏi: "Đi đâu?"
"Thừa Ân điện."
Tư Mã Yên biến sắc, từng là tẩm cung của Thục phi Đại Tần, nơi đó nhất định tràn ngập những ký ức Tố Tố không muốn nhớ lại, "Vì sao phải đến đó?"
"Ta muốn chân chính kết thúc cơn ác mộng này." Trương Linh Tố cầm lấy tay Tư Mã Yên, cười đến thản nhiên, "Yên nhi, đi thôi."
"Hảo." Trong lòng Tư Mã Yên đau xót, yên lặng theo Trương Linh Tố đi về phía Thừa Ân điện.
Từ khi các nàng bắt đầu vào cung, Trừng nhi liền phân phó cung nữ và nội thị, nhìn thấy hai người các nàng muốn đi đâu, cũng không cần quấy nhiễu, để các nàng ở trong cung tùy ý xuất nhập.
Không bao lâu, hai người đã đi tới Thừa Ân điện, Trương Linh Tố phất tay cho lui cung nữ cùng nội thị trong Thừa Ân điện, "Các ngươi đều lui xuống đi."
"Dạ."
"Tố Tố, đây là Tần cung ngươi đã sống trong sáu năm sao?" Tư Mã Yên bước vào Thừa Ân điện, dọc theo điện tường Thừa Ân điện đi một vòng, trong lòng thê lương, "Chúng ta vẫn là đến nơi khác nói chuyện, được không?"
Hai tay đem cửa điện đóng lại, Trương Linh Tố đứng ở sau cửa điện, trào phúng cười nói: "Yên nhi, đến cung điện khác, vẫn là Tần cung, nơi này từng chút từng chút, đều là ác mộng."
"Tố Tố." Tư Mã Yên đi qua, từ phía sau vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy thân mình của Trương Linh Tố vào lòng, "Đều đã qua, ta cũng đã trở lại, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta vừa mới bắt đầu, những chuyện không tốt, chúng ta đều quên đi, được không?"
Trương Linh Tố xoay người, hai tay ôm lấy thân mình Tư Mã Yên, hít một hơi thật sau hương tóc của Tư Mã Yên, "Ta biết ngươi đã trở lại, cho nên ngươi mơ tưởng lại rời khỏi ta."
"Ta không muốn rời đi, cho dù là ông trời, cũng không thể làm gì được ta." Hai má Tư Mã Yên nhẹ nhàng cọ cọ lên hai má Trương Linh Tố, thâm tình nói: "Tố Tố, ta nhớ ngươi..."
"Ta cũng nhớ ngươi..." Khóe miệng Trương Linh Tố cong lên, "Yên nhi, ngươi có bằng lòng hay không..."
"Cái gì?" Tư Mã Yên ngẩn ra, trong nháy mắt khi chống lại đôi mắt của Trương Linh Tố, hai má không khỏi đỏ lên, "Ngươi muốn...Kỳ thật...Ta cũng muốn..."
Hai tay Trương Linh Tố buông lỏng rồi rời ra, hai tay mềm nhẹ vô cùng mà ôm lấy hai má Tư Mã Yên, chân thành nói: "Nơi này là nơi bắt đầu cơn ác mộng của ta, ngươi có bằng lòng khiến cho nơi này trở thành nơi bắt đầu mộng đẹp của ta hay không?"
"Tố Tố..." Tư Mã Yên thản nhiên mỉm cười, hai tròng mắt bỗng nhiên thấp ướt, khẽ hôn Trương Linh Tố một cái, "Quên quá khứ, chỉ cần nhớ đến tương lai, sống một đời mơ ước."
"Ha ha, Yên nhi, kỳ thật..." Trương Linh Tố đột nhiên cười trộm một tiếng, "Ta chỉ muốn ngươi vĩnh viễn nhớ rõ...Ta..." Thanh âm mị hoặc dừng ở bên tai Tư Mã Yên.
Chỉ thấy Trương Linh Tố từ từ cởi giáp y của mình ra, đá văng chiến giày dưới hai chân, chỉ mặc một kiện độc y tuyết trắng đứng ở trước mặt Tư Mã Yên, khinh niệp lan chỉ, dường như đang chuẩn bị nhảy múa vì nàng.
"Những ngày qua không có ngươi bên cạnh, mỗi ngày ta đều muốn ngươi, nhớ ngươi, chỉ ngóng trông ngươi có thể đạp tuyết trở về...Trong đêm dài nhân tĩnh, ta ngủ không được, liền luyện tập một vũ điệu, tên là 'Đạp tuyết'. Yên nhi, cả đời này, ta chỉ nhảy cho ngươi xem một lần này, bởi vì ta không muốn lại phỉa đợi ngưoi đạp tuyết trở về, ta muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi, không cần lại cùng ngươi tách ra!"
Thân mình Tư Mã Yên chấn động, nghẹn ngào nhìn Trương Linh Tố bắt đầu nhảy múa ở trước mặt, lẩm bẩm nói: "Trời đổ tuyết lạnh như vậy, mỗi ngày ngươi ăn mặc mong manh như vậy ở trong phòng khiêu vũ, có biết ta sẽ đau lòng không?"
"Có bao nhiêu đau lòng đây?" Toàn thân Trương Linh Tố khiêu vũ, trong nháy mắt khi chống lại đôi mắt của Tư Mã Yên, hai hàng nhiệt lệ không khỏi chảy xuống.
"Đau lòng...Đó là..."
"Suỵt...Xem ta nhảy cho xong, lại nói cho ta biết, được không?"
Trương Linh Tố nháy mắt trái với Tư Mã Yên một chút, mị hoặc mỉm cười, chân ngọc tung lên, giống như phi thiên diệu vũ, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhớ thương...
Cổ tay mềm mại nhấc lên, eo thon tựa như một cơn sóng gợn, vũ điệu tên là đạp tuyết, chỉ thấy tuyết rơi trên những ngọn sóng, thật giống như đọng lại từng bọt tuyết trắng, làm cho người ta nhất cố sinh liên*.
(*Phải ngoái nhìn rồi sinh ra cảm giác thương tiếc)
Tư Mã Yên nhìn như si như túy, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót, thì thào: "Tố Tố..."
"Ân?" Trương Linh Tố thất thần đáp lại một tiếng, điệu nhảy trong nháy mắt liền ngừng lại, "Yên nhi, nói cho ta biết, có bao nhiêu đau lòng?" Bàn tay mềm mại vươn ra ôm lấy cổ Tư Mã Yên, trong nụ cười mị hoặc của Trương Linh Tố mang theo thương tiếc, "Nói không tốt, tối nay có thể sẽ bị phạt!"
Đôi môi Tư Mã Yên hé mở, hôn lên môi Trương Linh Tố, không có điên cuồng mà cuốn lấy, chỉ có ôn nhu như nước mà chạm vào, giống như nữ tử trước mắt này, chính là điều quý trọng nhất trong lòng nàng, từng chút từng chút mà hảo hảo yêu thương.
Trương Linh Tố đột nhiên tránh né nụ hôn của nàng, hai gò má đỏ bừng mà nhìn Tư Mã Yên, "Ngươi còn có thể lại rời đi sao?"
Tư Mã Yên mãnh liệt lắc lắc đầu, đột nhiên hung hăng hôn lên môi Trương Linh Tố, lời hứa tốt nhất không phải là một câu bất ly bất khí, mà là dùng những năm tháng còn lại, yên lặng hứa với ngươi một đời cùng nhau vượt qua khó khăn hoạn nạn.
Chiếc lưỡi đinh hương triền miên khó phân, ánh mắt khép hờ hé nhìn gương mặt say mê của đối phương, cánh hoa môi vuốt ve làm cho thân mình lẫn nhau dâng lên vô số tình diễm...
Lửa tình bùng cháy, làm sao có thể dập tắt? Tương tư được bù đắp, chỉ nguyện một đêm dài như cả đời, cuộc đời này cả kiếp ny này, không còn cô phụ cảnh xuân tươi đẹp.
Một lát