Mưa thu rả rích, triền miên không dứt.
Dương Lan Thanh nghỉ chân trên thềm cung điện, giật mình nhìn đội thị vệ từ phía xa xa, chính là khóe miệng cong lên, xoay người đi, chậm rãi đi về phía Ngự Long điện – lúc này, Tư Mã Diệp nhất định là đang ở đó phê duyệt tấu chương.
Có một số việc, nhất định phải có được một cái kết quả, ví dụ như một mảnh giang sơn này rốt cuộc là do ai làm chủ, hoặc là, dây dưa giữa nàng cùng Tư Mã Tử Triệt...
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Sau khi Dương Lan Thanh bước vào Ngự Long điện, cung kính cúi đầu với Tư Mã Diệp, lúc còn trẻ, không chỉ một lần nghĩ đến những tháng ngày như thế này.
Hắn là quân vương, nàng là hoàng hậu, gần nhau cả đời, nắm tay đến già.
Cũng không ngờ, bắt đầu giống như nàng suy nghĩ, nhưng kết cục lại làm cho người ta có nhiều nuối tiếc đến vậy.
Tư Mã Diệp gác bút son, mỉm cười với Dương Lan Thanh, nói: "Lan Thanh, sao ngươi lại tới đây?"
"Muốn nhìn Hoàng thượng một chút, cho nên liền tới đây."
Lời nói của Dương Lan Thanh làm cho lòng của Tư Mã Diệp ấm áp, phất tay cho lui cung nữ hầu hạ trong điện, "Các ngươi đều lui xuống đi, trẫm muốn cùng Trữ phi nương nương hảo hảo trò chuyện."
"Dạ." Nhóm cung nữ cười trộm một tiếng, lui xuống Ngự Long điện.
Ở trong cung đình thật hiếm thấy, có được một đôi phu thê thâm tình như vậy, nhóm cung nữ thậm chí còn cảm thấy, từ nay về sau có lẽ Tấn cung sẽ không bao giờ thê lương nữa.
Tư Mã Diệp từ trên long ỷ đứng lên, bước nhanh đi tới trước mặt Dương Lan Thanh, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, "Mưa thu này đã kéo dài vài ngày, Giang Nam trời thu lạnh lẽo, sao ngươi không mặc thêm một chút xiêm y?"
Dương Lan Thanh nâng mắt bình tĩnh nhìn Tư Mã Diệp, cho dù đã có những dấu vết do thời gian lưu lại, ký ức của những năm tháng đó khắc sâu trong trí nhớ, dung nhan quên không được, cũng chỉ có thể mai tang dưới đáy lòng.
Tư Mã Diệp được Dương Lan Thanh nhìn đến vui mừng, "Lan Thanh?"
Dương Lan Thanh áy náy nói: "Thần thiếp thất lễ."
Tư Mã Diệp vội vàng lắc đầu nói: "Lan Thanh, trẫm suy nghĩ đã lâu, những chuyện trong quá khứ, đều đã qua, trẫm sẽ đem những chuyện không vui kia, đều quên hết."
Dương Lan Thanh nhẹ nhàng cười, nói: "Hoàng thượng, nếu như lúc trước tộc nhân Cừu Trì không có thương tổn người, hôm nay chúng ta sẽ như thế nào đây?"
Tư Mã Diệp hổ thẹn cúi đầu nói: "Là trẫm đã cô phụ ngươi nhiều lắm, Lan Thanh."
"Cô phụ một đoạn tình cảm này, làm sao chỉ có một mình Hoàng thượng ời?" Dương Lan Thanh rút tay về, lui về phía sau một bước, "Hoàng thượng, Trừng nhi sẽ là một hài tử tốt."
"Trẫm biết nàng sẽ là một hài tử tốt, chờ đến khi Giang Bắc bình định, trẫm chắc chắn sẽ cho nàng một cái danh phận, lại tìm cho nàng một phu quân trong sạch." Tư Mã Diệp nói xong câu này, nhíu mày nói, "Về phần Mộ Dung Yên, đứa bé được coi là hài tử của Tề vương trong bụng nàng, tuy rằng không phải là tôn nhi của trẫm, niệm tình nàng từng dùng một khúc 'Thất bước ca' làm cho trẫm đau lòng, giữ lại một mạng của Trừng nhi, trẫm cũng sẽ ban thưởng cho nàng một phủ đệ, hảo hảo mà sống nửa đời còn lại."
Dương Lan Thanh im lặng nghe Tư Mã Diệp nói xong chuyện tương lai, cũng chua xót mỉm cười mà nhìn gương mặt của hắn.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Thừa tướng cùng Đại Tướng quân ở ngoài điện cầu kiến." Nội thị đứng ở ngoài điện cao giọng thông truyền.
"Truyền." Tư Mã Diệp giãn chân mày mỉm cười, mang ý cười nhìn Dương Lan Thanh, "Lan Thanh, ngươi xem, có ngươi ở bên cạnh, lang sói thay đổi thất thường này cũng đã chết."
Dương Lan Thanh đè nén cảm giác chua xót dâng lên từ đáy lòng, thì ra đứng trước cái chết, bất luận có bao nhiêu oán hận, cuối cùng cũng là kết thúc.
Dùng ống tay áo bọc lấy bàn tay, hai tay Tạ An cầm một cái hộp gỗ run run đi vào Ngự Long điện, cùng Tạ Huyền quỳ trên mặt đất, hướng Tư Mã Diệp hành lễ nói: "Vi thần tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Dương Lan Thanh nhìn hộp gỗ trong tay Tạ An, mi tâm cau lại, ngẩng mặt lên, chính là nhìn Tư Mã Diệp.
"Miễn lễ!" Tuy rằng Tư Mã Diệp đã biết hôm nay chiếc hộp này chắc chắn sẽ xuất hiện, nhưng mà khi chính mắt nhìn thấy hộp gỗ, trái tim dù sao cũng là nhẹ nhõm một chút.
Tạ An không dám đứng dậy, đem hộp gỗ hơi hơi nâng lên, "Thỉnh Hoàng thượng tự mình kiểm tra thực hư. Lão thần bất tài, gia môn có một nghịch tử như thế, thỉnh Hoàng thượng trọng phạt lão thần!"
"Lão Thừa tướng quân pháp bất vị thân, thể hiện rõ lòng trung thành, trẫm sao có thể trách tội ngươi?" Tư Mã Diệp vừa nói, vừa tự tay nâng nắp hộp gỗ lên -- ngón tay chạm đến hộp gỗ, chỉ cảm thấy có chút cảm giác trắng mịn, cũng không ngờ rằng ngoài hộp gỗ kỳ thật có bôi kịch độc, chạm vào chất độc, không có thuốc giải.
Khi thấy rõ đầu người trong hộp chính là Tạ Uyên, rốt cuộc nhịn không được cất tiếng cười to.
Dương Lan Thanh nhịn không được mà hít vào một hơi, không dám lại nhìn Tư Mã Diệp, âm thầm nói một câu, "Vĩnh biệt..."
Lời nói, không phải là nói với Tạ Uyên, mà là nói với Tư Mã Diệp.
Cảm giác nóng rát từ lòng bàn tay dâng lên, Tư Mã Diệp kinh hãi vô cùng mà nhìn vào hai tay của mình, đã là một mảnh đen thùi, không khỏi kinh thanh hỏi: "Này...Đây là chuyện gì?"
Tạ An bình tĩnh đem hộp gỗ đặt sang một bên, cùng Tạ Huyền dập đầu thật mạnh với Tư Mã Diệp, "Hoàng thượng, xin thứ cho vi thần đã làm cho Hoàng thượng thất vọng rồi...Thiên hạ này, nên thái bình...Ân oán của Hoàng thất, cũng nên đến kết thúc..."
"Ngươi...Ngươi thế nhưng...Hạ độc trẫm?" Tư Mã Diệp kinh hãi vô cùng, chỉ cảm thấy độc tính cấp tốc lan tràn, đau đớn hướng thẳng đến tâm mạch, "Đến...Khụ khụ..." Một ngụm máu đen khó có thể kiềm nén được từ trong miệng phun ra, Tư Mã Diệp tuyệt vọng quay đầu nhìn thoáng qua Dương Lan Thanh im lặng không lên tiếng, nàng nhất định đã biết hôm nay sẽ có cung biến, nếu không làm sao có thể bình tĩnh như thế?
"Lan Thanh...Ngươi cũng muốn trẫm chết sao?" Tư Mã Diệp chỉ cảm thấy cả cuộc đời của mình, hoang đường cực kỳ! Mỗi một nữ tử hắn chân chính dụng tâm đối đãi, luôn từ phía sau hung hăng đâm cho hắn một đao!
Dương Lan Thanh chậm rãi đi tới bên cạnh Tư Mã Diệp, hai tay vươn ra, đem Tư Mã Diệp ôm vào trong lòng, thê thanh nói: "Tử Triệt, ta chờ đợi ngươi hai mươi hai năm, nhưng mà, Tử Triệt trong lòng ta lại sớm đã chết rồi..."
"Lan...Lan..." Tư Mã Diệp ở trong lòng Dương Lan Thanh càng không ngừng run