"Bên kia có ánh lửa!"
Đột nhiên từ trong bóng đêm nghe được một tiếng kinh hô hùng hậu, tiếng vũ khí từ xa dần dần rõ ràng lên.
Trái tim Phù Trừng nhảy dựng lên, giờ thì xong rồi! Tội khi quân này, làm sao tránh được đây? So với ngồi yên chờ chết, không bằng đánh liều cố tìm đường sống trong chỗ chết! Vừa nghĩ như vậy, Phù Trừng liền cắn răng bước nhanh tới trước mặt Trương Linh Tố và Mộ Dung Yên, đánh vỡ khoành khắc hoàn mỹ vừa rồi, "Nương nương cứu mạng!"
Nói xong, Phù Trừng đột nhiên quỳ xuống thật mạnh, nghiêng đầu tháo mũ sa xuống, giật sợi dây đang buộc mái tóc đen ra, ngẩng mặt lên, "Nương nương cứu mạng! Nếu như nô tài thật sự phài diện kiến Hoàng thượng, chỉ sợ sẽ phạm phải tội khi quân a!"
Mộ Dung Yên và Trương Linh Tố đều là kinh hãi, nhìn dung mạo thần thái của nàng lúc này, có thể nghĩ đến chỉ có -- Tiểu Đồng Tử không phải là tiểu nội thị, cũng không phài là nam tử ở ngoài cung, mà là nữ tử!
"Ngươi là..."
Nét hoảng sợ trong đôi mắt Phù Trừng làm cho Mộ Dung Yên và Trương Linh Tố càng cảm thấy không thể hiểu nổi, nếu một nữ tử muốn lẫn vào cung thì giả trang thành cung nữ là được, tại sao lại giả trang thành tiểu nội thị?
"Nếu nhị vị nương nương có thể cứu nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ bẩm báo tất cả mọi chuyện." Phù Trừng vội vàng nói xong, từ xa xa nhìn thấy rất nhiều đốm lửa trong bóng đêm, nàng biết, đó chính là ánh đuốc trong tay những hộ vệ đến đây tìm kiếm người, "Nô tỳ quả thật có nỗi khổ bất đắc dĩ, không thể bị Hoàng thượng nhìn thấy, thỉnh nhị vị nương nương cứu mạng a!"
Mộ Dung Yên làm cho bản thân hơi bình tĩnh lại một chút, chỉ chỉ vào sâu trong bóng đêm không có ánh lửa, "Nếu như người còn giữ được mạng trở về liền phài nói cho bổn cung rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bây giờ thì không cần quay đầu lại nhanh đi về phía bên kia, bổn cung trở về sẽ tìm Hứa Thất Cố tới cứu ngươi."
Trương Linh Tố lạnh lùng cười cười, "Tỷ tỷ, tại sao phải mạo hiểm giúp nàng chứ? Trực tiếp bắt tới trước mặt Hoàng thượng, thẩm một cái, không phải chuyện gì cũng đều phải khai ra sao?" Nói xong, Trương Linh Tố nhìn kỹ Phù Trừng một cái, "Tiểu Đồng Tử, những chuyện hôm nay ngươi khiến cho bổn cung giật mình cũng không ít a."
"Bổn cung chính là muốn cứu nàng!" Đôi mắt lạnh lùng của Mộ Dung Yên chống lại đôi mắt của Trương Linh Tố, "Nếu ngươi muốn bắt Tiểu Đồng Tử đưa đến trước mặt Hoàng thượng, ngay lúc này bổn cung không thể làm gì được ngươi, nhưng sau khi hồi cung, ngươi cũng đừng mong có thể trải qua những ngày tốt lành." Hơi ngừng lại một chút, thanh âm của Mộ Dung Yên trầm xuống, gằn từng tiếng nói, "Xưa nay bổn cung không thích làm tổn thương người khác, không phải là bổn cung không thể làm, mà là không muốn làm, nếu như ngươi muốn thử, bổn cung nhất định sẽ làm cho ngươi có ngày phải hối tiếc vì suy nghĩ đó!"
Trương Linh Tố cười gượng hai tiếng, phất phất tay áo, "Nếu như tỷ tỷ muốn cứu, muội muội tất nhiên không dám làm thương tổn đến Tiểu Đồng Tử một phần." Nói xong, Trương Linh Tố đi tới trước mặt Phù Trừng, nhéo chiếc cằm của Phù Trừng một cái, "Tiểu Đồng Tử, chờ sau khi hồi cung, bổn cung thật sự muốn tự tay chính mắt kiểm tra ngươi, xem rốt cuộc ngươi có phải là nữ nhân hay không? Ha ha." Nụ cười tà mị làm cho Phù Trừng cảm thấy phát lạnh, "Ngươi đừng quên, hôm nay bổn cung cũng coi như là người đã cứu ngươi, ngươi thiếu bổn cung một mạng nhỏ này, nhất định phải trả đấy."
"Dạ..." Phù Trừng cắn chặt răng, trả lời Trương Linh Tố một tiếng, quay đầu cúi người trước Mộ Dung Yên, nói, "Ân cứu mạng của nương nương, ngày sau Tiểu Đồng Tử nhất định sẽ lấy mạng đến đáp!"
"Ngươi còn sống được rồi hãy nói những lời sáo rỗng này." Mộ Dung Yên phất tay áo ngăn lại, ý bảo Phù Trừng nhanh chóng rời đi.
Phù Trừng gật gật đầu, siết chặt mũ sa chạy vào trong bóng đêm, rất nhanh biến mất ở trong đêm đen.
"Là nương nương!"
Khi nhìn thấy rõ hai người phía trước vị Tướng quân dẫn đầu không khỏi mừng rỡ trong lòng, bước nhanh đi tới, mang theo binh sĩ bước nhanh đến trước mặt hai người, liền quỳ xuống đất nói: "Mạt tướng đến chậm, để cho nhị vị nương nương phải chịu khổ!" Nói xong, Tướng quân cẩn thận liếc mắt nhìn trên người nhị vị sủng phi một cái, gặp thấy có vết thương gì, trong nháy mắt liền yên tâm, nhưng không khỏi có chút nghi hoặc, "Hôm nay nhị vị nương nương từ vách núi cao như vậy trượt xuống nơi này...Không biết có bị thương chỗ nào hay không?"
Mộ Dung Yên dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Bổn cung muốn mau mau trở lại bên cạnh Hoàng thượng, nơi quỷ quái này, một khắc cũng không muốn ở lại."
"Đúng vậy, tỷ tỷ ngươi xem, còn có muỗi! Nếu như thân thể trắng nõn của chúng ta bị cắn một cái, Hoàng thượng nhất định sẽ phải đau lòng đến ba phần đi." Nói xong, Trương Linh Tố chấp tay vỗ mỗt cái phát ra tiếng trong không trung, "Tướng quân, còn không mau đưa ta và tỷ tỷ trở về?"
Tướng quân tất nhiên nghe ra được ý tứ của nhị vị sủng phi, tiếp tục hỏi chuyện đền là dư thừa, chỉ có thể đưa về doanh trại để Hoàng thượng tự mình tới hỏi.
"Nhị vị nương nương, xin theo chúng mạt tướng nhanh chóng hồi doanh đi." Tướng quân chắp tay nói xong, đứng dậy phân phó các tướng sĩ bảo hộ hai bên, cẩn thận dẫn dắt nhị vị sủng phi rời khỏi nơi này.
Phù Trừng lần mình trong bóng đêm, nhìn bọn họ đi xa, lúc này mới dám từ xa xa đi trờ về, ngồi ở bên cạnh đống lửa, thở phào nhẹ nhõm, "Lúc này nên nghĩ lý do gì để giải thích đây? Nếu như đã bại lộ thân phận là nữ nhi, nhất định phải có nguyên nhân không thể gặp phụ hoàng, nên nghĩ ra nguyên nhân gì mới tốt đây?"
Thanh âm xột xoạt đột nhiên từ đám dây leo phía trên truyền xuống, Phù Trừng kinh hãi nâng mắt lên, quát lên một tiếng về phía bóng đen: "Ai đó?"
"Tiểu Đồng Tử!" Bóng đen ở phía trên kích động kêu lên một, không phải ai khác chính là Hứa Thất Cố!
Phù Trừng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Hứa đại nhân, ngươi cẩn thận một chút, vách núi vùng này xưa nay đều dốc đứng, cẩn thận đừng để bị ngã xuống, làm tổn thương gân cốt."
Hứa Thất Cố làm sao còn có thể quan tâm đến nhiều chuyện như vậy, một tay nắm chặt lấy dây thừng, một tay cởi sợi dây thừng từ trên lưng xuống, thắt chặt vào đầu dây thừng trong tay, nối dài sợi dây thừng ra thêm một đoạn, tiếp tục trướt xuống phía dưới. Hắn không biết rốt cuộc vực sâu này sâu bao nhiêu, lo sợ mang thiếu dây thừng, không thể xuống đến đáy, chỉ có dùng biện pháp như vậy, trượt xuống từng chút lại nối thêm dây thừng, liền có thể đảm bảo xuống đến nơi sâu hơn một chút.
Phù Trừng nhìn hắn bình an xuống đến nơi, "Hứa đại nhân, ngươi đây là đang liều mạng a."
"Tiểu..." Hứa Thất Cố cảnh giác nhìn xung quanh, xác định chỉ có