"Muốn trả ân tình cho bổn cung, cũng phải nhìn xem bổn cung có muốn nhận hay không?" Mộ Dung Yên thản nhiên nói xong, trái lại đứng sóng vai cùng Phù Trừng, một khắc cũng không muốn tránh ở phía sau Phù Trừng.
"Nương nương..." Phù Trừng cả kinh.
Mộ Dung Yên tựa hồ cũng không lo lắng đến thích khách bên ngoài, chính là nghiêm túc nhìn Phù Trừng, "Tiểu Đồng Tử, ngươi chưa nói xong, bổn cung chờ sau khi trở về sẽ hỏi lại ngươi, nếu như còn không thể nói thật giống như hôm nay, bổn cung cam đoan, sau này ngươi cũng đừng mơ tưởng lại bước vào Tê Hoàng cung một bước!"
Tiếng kinh hô của Đàn Hương vang lên ở ngoài trướng, "Các ngươi là ai? A!"
"Đàn Hương!" Mộ Dung Yên kinh hãi, đang muốn chạy ra ngoài, xem xem Đàn Hương có bình an hay không?
"Ta đi!" Phù Trừng nhanh hơn Mộ Dung Yên một bước, vừa mới bước đến bên cạnh màn trướng, liền bị hai lưỡi kiếm sáng như tuyết bức lui về. Trong lúc cấp bách, Phù Trừng vội vàng kéo lấy cánh tay Mộ Dung Yên, cùng lui về phía sau, nói, "Nương nương cẩn thận! Thích khách đã tiến vào!" Tiếng nói vừa dứt, quả nhiên có hai gã hắc y nhân* rút kiếm chui vào trong trướng, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Phù Trừng, lạnh lùng cười cười, phát lệnh nói: "Giết!"
(*Người mặc áo đen)
"Các ngươi là ai?" Mộ Dung Yên tức giận quát lên, "Dám cả gan xông vào doanh trướng của bổn cung!"
"Mộ Dung Hiền phi quả nhiên giống như lời đồn ta nhìn cũng cảm thấy muốn yêu thương, chậc chậc, đáng tiếc tối nay huynh đệ chúng ta ai cũng không phải là người thương hoa tiếc ngọc!" Hai gã hắc y nhân đều dùng khăn đen che mặt, thứ duy nhất có thể nhận ra đó chính là phía bên trái trên trán của người đang nói chuyện có một dấu vết màu xanh.
"Muốn động đến nương nương, trước tiên phải bước qua một cửa này của ta trước đã!" Phù Trừng nói xong, đem Mộ Dung Yên kéo về phía sau, nghiêng mặt vội vàng nói với Mộ Dung Yên,"Nương nương, ân tình này, nô tài nhất định phải trả!"
Mộ Dung Yên muốn tránh khỏi bàn tay của Phù Trừng, chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy vào giữa lòng bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, kinh ngạc cúi đầu, liền nhìn thấy một màu đỏ tươi từ chỗ vết thương lúc ban ngày của Phù Trừng trượt dọc theo cánh tay của nàng chảy xuống, thấm vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Mộ Dung Yên.
"Thương thế của ngươi..." Trái tim Mộ Dung Yên chấn động, từ ngày đó khi bắt đầu bước vào trong cung, liền chưa từng nghĩ đến sẽ có người thật tình đổ máu vì nàng!
"Không đáng ngại, nương nương, người đừng buông tay!" Phù Trừng ngược lại nắm chặt lấy bàn tay Mộ Dung Yên, năm ngón tay lồng vào năm ngón tay của nàng, mười ngón tay siết chặt lấy nhau.
"Tiểu thái giám, là ngươi chán sống!" Người có dấu vết xanh phía bên trái trên trán lúc nãy gầm lên một tiếng, trường kiếm trong tay không chút lưu tình chém về phía Phù Trừng.
Phù Trừng nghiêng người tránh né, cong khuỷu tay đánh thật mạnh vào mạng sườn của hắn.
Người có vết xanh trên trán nghĩ rằng nhưng thái giám trong cung, hầu hết đều đã tịnh thân, nhất định sẽ không phải là cao thủ gì, một đòn này của Phù Trừng, hoàn toàn khiến cho hắn vạn vạn không ngờ! Sự kinh hoàng của hắn còn chưa tan đi, Phù Trừng chuyển bước chân tung ra một chưởng, một chưởng đánh vào hổ khẩu* bàn tay đang cầm kiếm của hắn, một trận chấn động, làm cho thanh trường kiếm trong tay hắn nhất thời rời khỏi tay.
(*Chỗ giữa ngón cái và ngón giữa)
Phù Trừng thuận thế đoạt lấy thanh kiếm, không cho hắn có nhiều cơ hội phản kích, lưỡi kiếm đã hung hăng xẹt qua yết hầu của hắn, tiễn hắn đến gặp Diêm vương!
Mộ Dung Yên kinh hãi mở to hai mắt, một chiêu này của Phù Trừng đoạt mạng người thật sự là quá nhanh quá ngoan, lại soái khí đến làm cho người ta nhịn không được muốn tán thưởng.
Phù Trừng một kiếm chỉ về phía tên thích khách mặc áo đen còn lại kia, nghiêng mặt cười với Mộ Dung Yên, "Nương nương, thỉnh nhắm mắt lại, nơi này nhuốm bẩn máu tanh, vẫn là nhìn ít một chút thì tốt hơn." Ngữ thanh ôn nhu, lại vừa đúng làm cho người ta không thể cự tuyệt.
Mộ Dung Yên âm thầm cảm động trước sự chu đáo của Phù Trừng, ngón tay khẽ động, không ngờ Phù Trừng lại nắm lấy thật chặt, không muốn nàng buông lỏng bàn tay ra một phần nào. Mộ Dung Yên giật mình nâng mắt, khóe mắt lại nhìn thấy kiếm quang của hắc y nhân chợt lóe, vô cùng xảo quyệt hướng thẳng về phía Phù Trừng.
Mộ Dung Yên không khỏi kinh hãi thét lên một tiếng, "Cẩn thận!"
"Ha ha." Phù Trừng lang lảnh cười khẽ một tiếng, bàn tay cầm trường kiếm cùng lúc phản công, dùng lực đánh bật lưỡi kiếm của tên thích khách áo đen.
"Sống chết trước mắt, thế nhưng ngươi còn cười được!" Mộ Dung Yên sẳng giọng một tiếng.
"Ha ha." Phù Trừng vẫn là cười khẽ, mím môi, một kiếm chém về phía tên thích khách áo đen.
Kiếm quang loáng lên, hai thanh kiếm va chạm thật mạnh, cổ tay Phù Trừng xoay chuyển, kiếm thế không giảm đi một phần, bức tên thích khách áo đen lùi từng bước về phía màn trướng.
"Bảo hộ hai vị nương nương, nhanh chóng bắt lấy thích khách!"
Bên ngoài doanh trướng có một tiếng hô to, thích khách áo đen liền biết lúc này đã bị vây quanh chặt chẽ, ánh mắt tuyệt vọng hung hăng oán hận liếc nhìn Phù Trừng một cái, bỗng nhiên tràn ra một chuỗi tiếng cười âm trầm.
"Cẩn thận!" Phù Trừng theo bản năng kéo Mộ Dung Yên lui về phía sau, chỉ thấy tên thích khách áo đen lấy ra ba khối tròn màu đen từ trong lòng, hung hăng ném xuống đất.
"Đùng!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, trong phút chốc doanh trướng tràn đầy khói trắng, trong vòng một bước, khó có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Keng!"
Tiếng thanh kiếm va chạm đột nhiên vang lên, trái tim Mộ Dung Yên nhảy dựng lên, trước mắt tràn đầy khói trắng, ám kiếm khó phòng, Tiểu Đồng Tử vừa muốn phân tâm nhìn qua, thật sự là khó bảo vệ hai người chu toàn.
"Tiểu..."
"Suỵt!"
Mộ Dung Yên vừa gọi một tiếng, liền bị Phù Trừng vội vàng chặn lại, sát theo đó truyền đến tiếng hai thanh kiếm va chạm vào nhau, nghe thấy làm cho trái tim Mộ Dung Yên nhịn không được đập nhanh liên hồi.
Lúc này nếu như phát ra tiếng động, tất nhiên sẽ để cho thích khách tìm ra vị trí của các nàng trong làn khói trắng, khiến cho thích khách dễ dàng xuống tay! Mộ Dung Yên nghĩ như vậy, vội vàng nín thở im lặng, sợ rằng tiếng hít thở mỏng manh này sẽ khiến cho Tiểu Đồng Tử có thể bị thanh trường kiếm kia đâm trúng bất kỳ lúc nào.
"Cung thủ chuẩn bị!" Bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài doanh trướng có tiếng Tướng quân cao giọng quát lớn, Mộ Dung Yên càng thêm sốt ruột, nếu như cung thủ bắn loạn một trận, chỉ sợ Tiểu Đồng Tử muốn bảo hộ nàng chu toàn sẽ là khó càng thêm khó!
"Tướng quân không được, nương nương còn đang ở bên trong!" Tiếng kinh hô của Đàn Hương vang lên, Mộ Dung Yên hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, biết nàng bình yên, coi như cũng làm cho trong lòng thoải mái một chút.
"A!"
Một tiếng hô nhỏ ngắn ngủi kiềm nén của Phù Trừng vang lên, Mộ Dung Yên tinh tường cảm nhận được Phù Trừng một trận run rẩy, đang muốn cất tiếng hỏi, Phù Trừng làm sao, lại chỉ có thể cố nén im lặng, dùng sức nắm chặt lấy bàn tay Phù Trừng một chút.
"Nương nương yên tâm, hắn rốt cuộc đã không thể gây thương tổn cho nương nương..." Thanh âm hơi run run của Phù Trừng vang lên, nhẹ nhàng nắm lại bàn tay của Mộ Dung Yên một chút.
"Ngươi..."
"Tiểu Đồng Tử chỉ hy vọng nương nương niệm tình hôm nay Tiểu Đồng Tử có công hộ giá, trăm ngàn lần đừng để cho thủ tướng ngoài trướng biết là nô tài đã cứu nương nương...Cầu nương nương..." Ngón tay Phù Trừng đột nhiên buông lỏng Mộ Dung Yên ra, Mộ Dung Yên theo bản năng muốn nắm lại bàn tay kia, lại chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của Phù Trừng