Đêm lạnh như nước, doanh trướng tắt nến, một mảnh yên tĩnh.
Mộ Dung Yên nằm nghiêng ở trên giường, đắp một cái chăn bằng gấm, sa trướng mông lung đem nàng bao lấy ở trong đó, nhất thời cũng thấy không rõ rốt cuộc là thức hay là ngủ?
Phù Trừng nằm ở bên cạnh chiếc giường của Mộ Dung Yên, đắp một cái chăn ấm áp, cách qua sa trướng ngơ ngác ngóng nhìn thân ảnh mông lung trên giường.
Thanh Hà.
Đáy lòng Phù Trừng thì thào gọi cái tên này, khóe miệng không khỏi cong lên, rốt cuộc nặng nề ngủ thiếp đi, mơ hồ đi vào giấc mộng.
Tiếng suối nước róc rách vang lên, rừng trúc thăm thẳm.
Phù Trừng hoảng hốt mở mắt ra, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi lắc lắc đầu, rõ ràng còn đang trong doanh trướng, sao lại tới nơi này?
Gió nhẹ chầm chậm, lả lướt phất đến, màu xanh lá cây ở khắp mọi nơi, nhẹ nhàng khoan khoái làm cho trong lòng người ta cảm thấy nhẹ nhàng.
Phù Trừng không khỏi hít vào một hơi thật sâu, một đường đi dọc theo cánh rừng trúc xanh – ánh sáng xuyên qua lá trúc chiếu lốm đốm ở dưới chân, bước chân Phù Trừng đạp lên lá rụng, tiếng sàn sạt nhỏ vụn vang lên, làm cho nàng cảm thấy mọi thứ đều đặc biệt chân thật.
Đột nhiên, tiếng tỳ bà vang lên văng vẳng, không biết từ nơi nào truyền đến?
Phù Trừng dừng chân nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy người đàn tỳ bà kia đang ở đâu?
Âm thanh tỳ bà dừng lại, nhất thời Phù Trừng lạc mất phương hướng, vừa muốn xoay người, liền nhìn thấy Mộ Dung Yên đang ôm tỳ bà, chậm rãi đi tới.
Mộ Dung Yên ở trước mắt, mặc chiếc váy màu thủy lam, đôi mắt mỉm cười, ấm áp đến khiến cho người ta vui sướng, chỉ nghe thấy nàng ôn nhu nói: "Tiểu Đồng Tử, ngươi đang tìm ta?"
Phù Trừng gật đầu cười nói: "Kỳ thật nương nương cười như vậy, rất dễ nhìn."
"Ha ha." Ý cười của Mộ Dung Yên càng đậm, đồng thời càng bước đến gần Phù Trừng trong gang tất, ánh mắt đưa tình, khiến cho Phù Trừng không khỏi bắt đầu bối rối, "Là cười như vậy sao?"
Phù Trừng hít vào một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy trong phổi tràn đầy mùi hương, nồng đậm đều là mùi hương của nàng, "Ân."
Mộ Dung Yên đột nhiên đem tỳ bà trong lòng ném xuống chân, nhìn Phù Trừng thật sâu, gọi: "Tiểu Đồng Tử."
"Ân?" Phù Trừng chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên, hai gò má nóng rát khó chịu, "Nương nương thỉnh phân phó."
Hai bàn tay ấm áp của nàng ôm lấy hai má Phù Trừng, thanh âm mê hoặc tinh thần, "Không cho phép lại gọi ta nương nương...Gọi ta là Thanh Hà."
"Thanh Hà..." Hô hấp của Phù Trừng càng ngày càng hỗn độn, nhìn đôi mắt nhược thủy của nàng, sau khi gọi ra cái tên này, nhịn không được khóe miệng cong lên, tươi cười thật sâu, "Thanh Hà...Thanh Hà..."
"Thanh Hà..."
Trong doanh trướng, tiếng gọi thì thào làm Mộ Dung Yên đang ngủ mơ mơ màng màng bừng tỉnh, nàng nhíu mi ngồi dậy, hơi hơi kéo sa trướng ra một chút, nhìn Tiểu Đồng Tử nằm bên cạnh giường đang kêu gọi tên mình.
Vì sao ngươi lại gọi ta như vậy?
Thanh Hà ghé vào bên giường, nhìn kỹ gương mặt Phù Trừng, tuy rằng không có ánh nến, nơi này có chút mờ tối, nhưng mà nhìn nàng ở khoảng cách gần một chút, vẫn là có thể thấy rõ hình dáng gương mặt nàng.
"Thanh Hà..." Chỉ thấy khóe miệng Phù Trừng mỉm cười, ôn nhu kêu gọi cái tên này.
Mộ Dung Yên chỉ cảm thấy đáy lòng có chút chua xót khó hiểu, ngơ ngác nhìn nàng, mi mục cương nghị, lẫm liệt thản nhiên, mấy lần lấy mệnh cứu giúp, nay...Thế nhưng trong lúc mơ ngủ lại kêu gọi cái tên đã phủ đầy bụi mờ được chôn vùi rất lâu ở trong lòng nàng...
"Vốn muốn đem ngươi trở thành đệ đệ mà yêu thương, đem ngươi thu thành người của mình để sử dụng, chỉ tiếc...Ngươi cũng là nữ tử..." Mất mát nơi đáy lòng Mộ Dung Yên đột nhiên dâng lên, "Nếu ngươi không phải là nữ tử...Nếu không phải..." Mộ Dung Yên xuất thần nhìn gương mặt Phù Trừng, đột nhiên thở dài tự giễu, "Nay ta đã là tàn hoa bại liễu, cho dù ngươi không phải là nữ tử, chúng ta cũng sẽ không có ràng buộc gì...Huống chi, chung quy ngươi cũng không phải là người của ta bên này..."
Trong mộng trúc xanh che phủ, Phù Trừng ngóng nhìn dung nhan Mộ Dung Yên, nâng tay đặt lên mu bàn tay của nàng, "Thanh Hà, ta sẽ không để cho ngươi phải chịu khổ..."
"Ha ha..." Trong mộng Thanh Hà cười đến thê lương, làm trái tim Phù Trừng đau đớn thật sâu, "Thân là Công chúa mất nước, có thể sống đã là không dễ, khổ, chịu một chút thì có làm sao"
Phù Trừng mãnh liệt lắc đầu, "Sẽ có một ngày, ta làm cho ngươi rời khỏi chốn cung tường này!"
"Sẽ sao?" Trong doanh trướng, Thanh Hà lắng nghe những lời mơ màng của Phù Trừng trong mộng, thì thào hỏi lại, trong lòng có vài phần ấm áo, "Ngươi có phần tâm tư này, như vậy là đủ rồi."
"Thanh Hà..." Phù Trừng đột nhiên ấm áp gọi một tiếng, muốn vươn tay ôm nàng vào lòng, bất đắc dĩ động đau đến vết thương trên vai, không khỏi nhe răng, lập tức tỉnh lại.
Mộ Dung Yên thấy nàng sắp tỉnh lại, giật mình lui về phía sau sa trướng, bất đắc dĩ khuỷu tay chống hụt trên giường, thế nhưng lại ngã về phía Phù Trừng đang sắp tỉnh lại.
Nhuyễn ngọc trong lòng, Phù Trừng kinh ngạc nhìn Mộ Dung Yên trong lòng, giờ khắc này hai gò má nàng nhuộm ánh ráng chiều, tiếng tim đập điên cuồng hòa cùng nhịp đập cũng đồng dạng là điên cuồng của Phù Trừng.
"Thanh Hà..." Phù Trừng nhất thời chưa kịp phục hồi tinh thần, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh nhẹ nhàng cất giọng gọi một tiếng, trong nháy mắt cũng làm cho trong lòng Mộ Dung Yên hoảng hốt.
Mộ Dung Yên ngơ ngác nhìn ánh mắt kiên định của Phù Trừng, nhịn không được đẩy vào ngực của nàng, cắn răng nói: "Làm càn, mau để cho bổn cung đứng lên!"
Xúc cảm chân thật, làm cho Phù Trừng giật mình một cái, vô cùng kinh hoàng nén đau ôm lấy Mộ Dung Yên ngồi dậy, "Nương nương! Nô tỳ...Nô tỳ..."
"Ngươi...Làm càn..." Mộ Dung Yên muốn từ trong lòng Phù Trừng tránh ra, đẩy nàng, đột nhiên nhớ tới vết thương trên người nàng, bàn tay không khỏi dùng lực nhẹ đi vài phần, "Ngươi nhanh buông bổn cung ra!"
Hai tay Phù Trừng buông lỏng, bị đau đến nhíu mày nói: "Nương nương, người chỉ cần đứng lên là được, nhưng đừng đẩy của ta...Của ta..." Phù Trừng cảm thấy lồng ngực nóng bỏng, cũng xấu hổ không nói nên lời, kỳ thật hai má sớm đã nóng rát.
"Ngươi..." Mộ Dung Yên hoảng hốt thu tay lại, không dám lại đẩy Phù Trừng thêm nữa, bối rối từ trong lòng Phù Trừng giãy dụa đứng lên, không ngờ lại giẫm phải góc váy dưới chân.
Phù Trừng vội vàng đứng lên, chắp tay nói: "Thỉnh nương nương thứ tội!"
"Thứ tội? Ngươi nói bổn cung làm sao thứ tội đây?" Mộ Dung Yên cắn môi dưới, này rõ ràng là do nàng nhìn lén Tiểu Đồng Tử vô ý ngã vào trong lòng người ta, rõ ràng là nàng đẩy ngực của người ta, khinh bạc người ta, làm sao nói đến hai chữ "Thứ tội" đây?
Phù Trừng nhất thời liền hiểu được ý tứ của nàng, chỉ