Tê Hoàng cung và Tiêu Phòng điện của Hoàng hậu cách nhau một bức tường, nhưng mà phong thủy và bố cục không giống Tiêu Phòng điện. Nếu như nói là chỗ nào không giống, thì chính là vây quanh tường của Tê Hoàng cung là một hàng cây ngô đồng, lúc này đang giữa mùa thu, lá ngô đồng rơi rụng, cực kỳ giống như tuyết rơi.
Ngô đồng.
Theo truyền thuyết, không có ngô đồng phượng hoàng không đậu, Phù Kiên trồng một hàng cây ngô đồng trong Tê Hoàng cung, là muốn giữ lại phượng hoàng nào đây? Là Mộ Dung Hiền phi Mộ Dung Yên trong Tê Hoàng cung, hay là Thái thú Mộ Dung Xung ở Bình Dương xa xôi?
Mười năm trước, Phù Kiên công phá đô thành Đại Yên, đem Công chúa Thanh Hà năm đó mười bốn tuổi và Hoàng tử Mộ Dung Xung năm đó mười hai tuổi bắt về Trường An. Dung mạo của Công chúa Thanh Hà xuất chúng, lúc đó Phù Kiên nạp làm phi tử, hàng đêm sủng hạnh, Mộ Dung Xung tuy còn nhỏ, nhưng cũng trổ mã thanh tú phi phàm, Phù Kiên liền cũng đưa hắn đến long tháp, để cho hắn trở thành luyến đồng dưới thân mình.
Vì thế, tỷ đệ hai người đồng thời hầu hạ quân vương Phù Kiên, trong thành Trường An, liền bắt đầu ngâm nga nổi lên một bài ca --
Nhất thư phục nhất hung, song bay vào tử cung.*
(*Hai con phượng hoàng một mái một trống cùng bay vào tử cung)
Nếu không phải trọng thần cật lực khuyên can, hai năm trước, Phù Kiên còn luyến tiếc đem Mộ Dung Xung tống xuất Trường An, làm Thái thủ ở Bình Dương.
Phượng hề, hoàng hề, nhất thư nhất hùng loạn quân vương.*
(*Chỉ mối quan hệ như trò hề của ba người)
Phù Trừng còn nhớ rõ năm đó khi nhắc đến hai tỷ đệ này mẫu phi đã oán hận như thế nào, mỗi lần nghĩ đến đây, Phù Trừng liền cảm thấy trong lòng lại càng khó chịu, rõ ràng là chiến lợi phẩm, nay một người là sủng phi đứng đầu hậu cung, một người lại tiêu dao bình an ở ngoài thành Trường An, vạn nhất hai người này liên thủ phục quốc, cho dù phụ hoàng Phù Kiên có là anh hung đến thế nào đi nữa, cũng sẽ khó phòng bị mối họa nội bộ này!
Ánh trăng xuyên qua tán cây ngô đồng chiếu xuống, chiếu xuống dưới tàng cây, chiếu sáng những mảnh lá khô.
Giầy của Phù Trừng dẫm trên đó, phát ra tiếng vang sàn sạt, làm cho nàng càng thêm hiểu được, hậu cung này là cô tịch đến cỡ nào?
Tối nay Phù Kiên nghỉ ngơi ở Tê Hoàng cung, Phù Trừng không dám đến gần, chỉ dám ngồi ở phía sau góc ngô đồng từ xa xa nhìn đến Tê Hoàng cung đèn đuốc sáng trưng kia, nàng ở thâm cung mười tám năm, bình thường một Công chúa không được phụ hoàng yêu thương như nàng, cũng không có cơ hội tiến đến những buổi tiệc tượu trong cung. Đối với Mộ Dung Hiền phi, nàng chỉ có thể dựa vào những điều các cung nữ nói để biết được đó là một nữ tử như thế nào?
Có người nói nàng mặt từ tâm ngoan, có người nói nàng đã âm thầm hãm hại rất nhiều cung nữ mà Hoàng thượng đã từng sủng hạnh, nhưng còn chưa sắc phong, tóm lại khi nhắc đến nàng, thứ được nhắc đến nhiều nhất chính là bộ dạng bên ngoài thế này, bên trong thế kia của nàng.
Đêm sâu sương nặng, Phù Trừng cảm thấy có chút mát lạnh, nhịn không được chà xát hai tay, hà hời làm ấm.
Ngay khi Phù Trừng đang chà xát hai tay giữ ấm, có hai nữ tử từ trong Tê Hoàng cung đi ra.
Nhóm nội thị kinh hoàng quỳ xuống đất khấu đầu, chỉ thấy một người hình như là cung nữ mặc áo màu hồng vội vàng xua tay, ý bảo nhóm nội thị không cần lên tiếng, để tránh kinh động thánh giá.
Nhóm nội thị không tiếng động mà gật đầu, cung nữ mặc y phục màu hồng xoay người đỡ lấy người nữ tử xinh đẹp cao quý mặc áo choàng lông nhẹ nhàng ở bên cạnh, cung kính nói: "Nương nương, đêm sâu sương nặng, áo choàng này nếu vẫn cảm thấy lạnh, nô tỳ đi lấy cho người một cái nữa."
"Không sao." Nữ tử xinh đẹp cao quý thản nhiên mở miệng, ánh mắt mê ly nhìn tới hàng ngô đồng bên tường.
Phù Trừng giật mình trốn ra sau gốc cây, sợ bị nhìn thấy.
Không biết nữ tử xinh đẹp cao quý kia rốt cuộc có nhìn thấy nàng hay không, chỉ thấy người kia nâng tay kéo tấm áo choàng lông, ánh mắt mê ly lặng lẽ giống như nước,"Đàn Hương, cùng bổn cung đi xem cây ngô đồng đi."
"Dạ." Cung nữ mặc y phục màu hồng gọi là Đàn Hương cung thanh ứng ngữ, theo sau nữ tử xinh đẹp cao quý đi về phía hàng cây ngô đồng.
Lẳng lặng đi ở nữ tử xinh đẹp cao quý bên người, cước bộ của Đàn Hương luôn có ý thức chậm nửa thân mình, cứ như vậy, vừa không thất cung lễ, cũng sẽ không làm cho này nữ tử xinh đẹp cao quý cảm thấy có khoảng cách.
Còn nhớ mười năm trước, khi nàng mới gặp vị Thanh Hà Công chúa này --
Tua ren màu xanh nước biển quấn quanh vòng eo mảnh mai, nàng giống như một gốc cây tiểu tùng ngạo nghễ đứng thẳng, đứng ở Thừa Uyên điện, gắt gao ôm chặt lấy người đệ đệ đang sơ hãi, giống như nàng là một tầng bảo vệ cuối cùng của hắn.
Trên gương mặt của nàng còn có vệt nước mắt chưa khô, cho dù trong hốc mắt hồng hồng vẫn còn ngập nước mắt, một khắc kia khi vừa bước vào Thừa Uyên điện, nàng gắng sức kiềm nén nước mắt không để giọt nào rơi xuống.
Nói dung mạo của nàng xinh đẹp khuynh thành, có chút quá mức, dung mạo của nàng chỉ là không tầm thường. Nếu muốn nói điều gì ở nàng hấp dẫn người khác nhất, thì đó chính là trên thân thể của nàng luôn có một cỗ khí tức mong manh chọc người thương tiếc, bất luận nhíu mi, mỉm cười, hoặc là rơi lệ, nén lệ, trong lúc lơ đãng sẽ luôn khiến cho lòng người rung động, cho dù thân là nữ tử, liếc mắt nhìn qua một cái cũng nhịn không được sẽ động dung. Có lẽ, đây là sự mềm yếu mà một quân vương như Phù Kiên khó cưỡng lại nhất, cho nên mới vẫn luôn sủng nàng nhiều như vậy năm.
Chính là, Đàn Hương hầu hạ nàng mười năm, từng thấy nàng sầu, từng thấy nàng cười, từng thấy nàng khóc, cũng từng thấy nàng thở dài, chỉ có khi nàng nhìn đệ đệ bên cạnh, trong đôi mắt mới có ánh sáng rõ ràng, làm cho người ta cảm giác được lòng của nàng còn đang sống, không phải là một vật đã chết.
Có đôi khi Đàn Hương sẽ nhịn không được mà nghĩ, năm đó khi nàng ở trong Hoàng cung Đại Yên, cũng giống như những Công chúa trong Hoàng cung Trường An, là thiên chi kiêu nữ, được mẫu hậu thương yêu, được phụ hoàng sủng ái...Chỉ tiếc, Đại Yên đã diệt vong, nàng không thể trở lại là Thanh Hà Công chúa trước kia, cũng không thể làm chủ được cuộc sống của mình, cả đời này, chỉ có thể chết già trong Hoàng cung Trường An.
Này có lẽ là vận mệnh chung của những nữ tử trong cung, không chỉ có