"Báo -- Hoàng thượng, Hiền phi nương nương bị phỉ nhân* cướp đi!"
(*Những người làm việc bất lương)
Phù Kiên dừng ngựa giữa rừng, nghe thấy hồi báo từ phía trước truyền đến, kinh sắc nói: "Cướp đi? Trẫm rõ ràng đã thiết đặt thiên la địa võng, thế nhưng vẫn để cho hắn chạy thoát!"
"Bẩm Hoàng thượng, Tần Tướng quân thấy phỉ nhân khống chế nương nương, sợ làm ngộ thương đến nương nương, cho nên hạ lệnh cung thủ không được bắn tên, như vậy mới...Như vậy mới để cho phỉ nhân tìm được khe hở, bắt đi Hiền phi nương nương..." Tiểu tướng nói xong, chắp tay nói với Phù Kiên, "Hoàng thượng, Tần Tướng quân đã mang binh đuổi theo, phỉ nhân kia bị trúng một mũi tên của Thục phi nương nương, nhất định không thể chạy quá xa."
"Bị trúng một mũi tên của Thục phi?" Phù Kiên lại cả kinh, chiến mã Lương quốc xưa nay không tệ, Thục phi thân là Công chúa Lương quốc, biết cưỡi ngựa cũng là lẽ thường, nhưng mà, nàng thế nhưng còn biết cung thuật?
"Tài bắn cung của Thục phi nương nương rất cao a, bắn một phát liền trúng ngay giữa lưng phỉ nhân!" Tiểu tướng tiếp tục hồi bẩm.
"Một phát!" Phù Kiên không thể không một lần nữa nhìn kỹ Trương Linh Tố, kéo dây cung không phải là chuyện mà nử tử thể nhược bình thường có thể làm được, huống chi là một mũi tên liền trúng ngay giữa lưng? Nàng...hay là vẫn còn cất giấu bí mật gì nữa?
Vừa nghĩ, Phù Kiên ghìm ngựa quay đầu, "Đưa Thục phi về doanh, trẫm, muốn đích thân hỏi!"
"Dạ!" Tiểu tướng gật đầu, chạy vào trong rừng rậm.
Phù Kiên hít vào một hơi thật sâu, người bí ẩn bên cạnh Hiền phi, có thể không màng sống chết cướp nàng rời đi giữa thế cục như vậy, đã là chuyện khó hiểu làm cho người ta hao tổn tinh thần, nay lại thêm một Thục phi ẩn dấu cung thuật nhiều năm qua, hai nữ tử khuynh thành này nếu như liên thủ lại, cho dù chính mình thân đang ngồi trên ngôi cửu ngũ, cũng khó tránh khỏi chuyện bị hai người các nàng tính kế!
Phù Kiên hít vào một hơi khí lạnh, cảm thấy lòng ngực giống như bị một lưỡi dao lạnh như băng đâm vào một chút, tình nghĩa phu thê mấy năm qua, chẳng lẽ còn không đủ để sưởi ấm trái tim của hai người các ngươi sao?
"Phù Kiên! Đền mạng!"
"Vụt vụt!"
Đột nhiên, hai bên cánh rừng có vô số ám tiễn bắn ra, hoàn toàn quầy rầy bước chân hồi doanh của Phù Kiên.
"Hộ giá!" Thị vệ kinh hãi thét lên một tiếng, chống khiên đem Phù Kiên đã xoay người xuống ngựa vây lấy chặt sẽ.
Phù Kiên sắc mặt trầm xuống, rất nhanh trấn tĩnh lại tâm tình đang hỗn loạn, lúc này hạ lệnh nói: "Thuẫn binh* hộ giá, cung thủ đồng loạt bắn tên vào trong rừng!"
(*Quân đội chắn khiên. Thuẫn = cái khiên)
"Dạ!"
Một trận mưa tên bắn qua, động tĩnh trong hai bên cánh rừng đột nhiên yên tĩnh xuống.
Phù Kiên không dám lơi lỏng một chút nào, chính là nhìn xuyên qua khe hở của những tấm khiên nặng trịch cẩn thận đánh giá động tĩnh trong rừng, "Toàn quân cảnh giới!"
"Dạ!" Kỵ binh ẩn thân sau lưng ngựa, một tay nắm chặt trường thương, một tay nắm chặt dây cương, nếu như nghe thấy mệnh lệnh xung phong của Phù Kiên, liền có thể xoay người lên ngựa, thúc ngựa tiến vào rừng!
"Hoàng thượng ở phía trước, nhanh chóng tiến đến cứu giá!"
Chợt nghe thấy tiếng vũ khí từ phía sau truyền đến, chỉ thấy một ngàn Ngự Lâm quân phóng ngựa tiến đến, lại đem Phù Kiên bảo vệ thêm một vòng nữa.
Phù Kiên không khỏi bối rối quay sang hỏi Đại tướng mang Ngự Lâm quân đến, "Không phải các ngươi nên ở Trường An phòng thủ sao? Sao lại xuất hiện ở đây?"
Đại tướng Ngự Lâm quân nhanh chóng xoay người xuống ngựa, cung kính nói với Phù Kiên: "Bẩm Hoàng thượng, chúng mạt tướng phụng mệnh của Hoàng hậu nương nương, tiến đến núi Lạc Hà hộ giá!"
"Hộ giá? Chẵng lẽ nàng đã nghe được chuyện gì?" Phù Kiên hỏi, lại có ý bảo Đại tướng Ngự Lâm quân không được lên tiếng, phất tay nói: "Toàn quân hồi doanh!"
"Dạ!"
Có Ngự Lâm quân bảo vệ, Phù Kiên một đường bình yên về tới đại doanh, còn chưa xuống ngựa, liền nhìn thấy một cái thân ảnh màu xanh vừa quen thuộc lại xa lạ.
"Hoàng thượng đã trở về!"
"Phụ hoàng đã trở về!"
Tướng sĩ cùng Hoàng tử đóng giữ doanh trại bước nhanh đến đón tiếp, Phù Phi đi đầu tiến đến nắm lấy con ngựa của Phù Kiên, "Phụ hoàng, thỉnh xuống ngựa."
Phù Kiên nhìn thoáng qua Phù Phi, xoay người xuống ngựa, nghi hoặc nhìn thoáng qua thân ảnh màu xanh trong doanh trại kia,"Sao nàng lại đến đây?"
Phù Phi trả lời: "Bẩm phụ hoàng, Thanh Phu nhân là phụng mệnh của Hoàng hậu nương nương, mang binh tiến đến hộ giá."
"Hoàng hậu?" Thanh âm của Phù Kiên trầm xuống, nhìn Thanh Phu nhân từ từ đi đến – nụ cười trên gương mặt nàng, xa lạ làm cho Phù Kiên cảm thấy rét lạnh.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Thanh Phu nhân vẫn là không dùng quá nhiều son phấn như trước, không mang quá nhiều trang sức, giống như lúc vừa gặp, sạch sẽ khiến cho người ta muốn đến thân cận.
Chính là, Phù Kiên, không thể thân, cũng không thể cận, người khác thấy nàng dễ thân cận, Phù Kiên thấy nàng chính là lạnh như băng.
"Miễn lễ." Phù Kiên phất phất tay, cũng không để ý nhiều đến Thanh Phu nhân, liền lập tức đi về phía đại trướng.
Khóe miệng Thanh Phu nhân cười khẽ, khẽ gật đầu với Đại tướng Ngự Lâm quân, hai người cùng nhau yên lặng đi vào đại trướng.
Phù Phi thấy sắc mặt của phụ hoàng không tốt lắm, hỏi chuyện tướng sĩ đi theo hộ giá, không khỏi kinh hãi, trong thiên hạ này thế nhưng còn có người dám ám sát ở núi Lạc Hà?
Nếu như có thể bắt được nhóm người này, tất nhiên là công trạng lớn nhất! Đáy lòng Phù Phi mừng thầm, phất phất tay, mang theo hơn trăm thân binh đi về phía khu rừng trong núi truy lùng.
Trong chủ trướng, Phù Kiên thẳng ngồi ở trên long ỷ, phất tay cho lui cung nữ và nội thị đang đứng hầu trà, trước tiên liền mở miệng, "Nói, mục đích đến đây là gì?"
Đại tướng Ngự Lâm quân chắp tay nói: "Hoàng hậu nương nương nhận được một phần mật báo, nói rằng có nghịch tặc muốn ám sát Hoàng thượng ở núi Lạc Hà, nhân cơ hội tạo thành sóng gió, tạo nên cơ hội mưu nghịch, cho nên mới phái mạt tướng mang binh đến cứu giá."
"Ám sát?" Ánh mắt lạnh lẽo của Phù Kiên dừng ở trên người Thanh Phu nhân,"Tại sao ngươi lại đến đây?"
Thanh Phu nhân mỉm cười không nói, liếc mắt nhìn Đại tướng Ngự Lâm quân bên cạnh một cái.
Phù Kiên phất tay cho lui Đại tướng Ngự Lâm quân, bên trong đại trướng, chỉ còn lại Thanh Phu nhân và Phù Kiên, không khí đột nhiên trở nên cứng ngắc.
"Hoàng thượng, mười tám năm chờ đợi, không muốn xem kết quả sao?" Thanh Phu nhân cười nhẹ, vẫn là tự tin như năm đó.
Phù Kiên từ trên long ỷ đứng lên, từng bước một đến gần Thanh Phu nhân, khi cách nàng khoảng ba bước chân liền ngừng lại, "Trẫm thủ ước* mười tám năm, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đáng. Phóng tầm mắt nhìn thiên hạ ngày nay, thiết kỵ Đại Tần, không ai có thể địch lại, diệt Tấn, chính là việc sớm muộn, ước định này, trẫm không muốn tiếp tục thủ nữa." Nói xong, ánh mắt Phù Kiên nhu hòa một chút, lại có chút hồi ức hỗn độn chảy xuôi nơi đáy mắt, "Lan Thanh, trẫm, cả đời chinh chiến, bất quá chỉ vì ước nguyện nhất thống thiên hạ, mỹ nhân trong lòng, nay nếu như thiên hạ đã là thứ dễ như trở bàn tay, chúng ta vì sao còn muốn lãng phí thời gian?"
(*Giữ ước hẹn)
"Thật sự là dễ như trở bàn tay sao?" Một câu lạnh như băng của Thanh Phu nhân, làm cho Phù Kiên không thể không thu liễm ánh mắt, nhìn thẳng vào nữ tử trước mắt.
"Ngươi có ý gì?" Phù Kiên lạnh lùng hỏi lại.
Thanh Phu nhân từ trong lòng lấy ra một cuốn da dê, mở ra ở trước mặt Phù Kiên, chỉ thấy nhiều điểm li ti trên đó được đánh dấu ký hiệu, "Mười tám năm qua, thần thiếp giữ đúng hẹn ước bố trí tai mắt cho Hoàng thượng, cuối cùng liền hoàn thành thiên võng* này."
(*Lưới trời)
"Thiên võng?" Phù Kiên không hiểu những điểm li ti được đánh dấu trên đó, "Những ký hiệu này, có ý nghĩa gì?"
Thanh Phu nhân chậm rãi nói: "Người có thể chiếm được thành, không nhất thiết sẽ có thể thủ thành, người có thể đoạt được thiên hạ, cũng không nhất thiết có thể thủ được thiên hạ. Nếu như căn cơ chưa ổn, liền tự tiện tiến công những quốc gia khác, chỉ sợ sẽ rơi vào thảm cảnh vì người làm gả y. Hoàng thượng, nếu còn nhớ rõ ước định của chúng ta, liền phải nhớ rõ, thần thiếp đã từng nói, nếu như