Trăng sáng lên cao, trấn nhỏ ở phía bắc núi Lạc Hà, nhà trọ Mạt Trần.
Trong phòng thượng khách ở lầu hai của nhà trọ, Phù Trừng ngoan ngoãn dựa trên giường, cắn chặt khớp hàm, để Mộ Dung Yên tẩy sạch vết thương cho nàng, chuẩn bị xoa thuốc. Tạ Tửu Tửu ngồi ở một bên giường, thản nhiên uống trà nóng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang bên này một cái, khóe miệng luôn mang theo dáng tươi cười thân thiết không hiểu thấu.
"Kẽo kẹt--"
Cửa phòng khách bị Tạ Trữ đẩy ra, chỉ thấy hắn bưng chén thuốc đi vào, đem chén thuốc để lên bàn, đi đến bên cạnh Tạ Tửu Tửu, dùng giọng điệu lo lắng nói: "Phu nhân, người cũng đã cứu..."
"Ta biết sự lo lắng của ngươi, yên tâm, chúng ta chỉ ở đây nghỉ một đêm, sáng mai liền khởi hành hồi Kiến Khang." Tạ Tửu Tửu nói xong, chỉ y phục dính máu bên kia, nói: "Ngươi đem những thứ này đi xử lý, đừng làm kinh động đến những người không liên quan, tránh gây phiền phức."
"Dạ." Tạ Trữ gật đầu, đi tới bên cạnh y phục dính máu, cúi người ôm lên, rời khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
"Chịu đựng một chút, chuẩn bị xoa thuốc." Mộ Dung Yên ôn nhu nói xong, cầm lấy lọ thuốc.
Phù Trừng hít vào một hơi, "Đến, ta sẽ không hừ...A..."
Phù Trừng còn chưa nói xong, thuốc bột đau xót đã đổ lên vết thương trên lưng, nhịn không được kêu nhỏ một tiếng, không khỏi hung hăng cắn chặt răng, cố nén không dám lại kêu đau một tiếng.
"Ha ha, tiểu nha đầu này thật sự là người rất thú vị." Tạ Tửu Tửu che miệng cười, buông trà nóng trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, đến gần Phù Trừng, "Đều là nữ tử, đau đớn kêu lên vài tiếng, cũng không có ai chê cười."
Phù Trừng cắn răng lắc đầu, "Ta...Kêu mới bị chê cười! Chết cũng không kêu!"
"Thật vất vả mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết, ngươi lại nói bậy bạ gì mà có chết hay không?" Mộ Dung Yên khẽ cáu một tiếng, buông lọ thuốc xuống, đem vải bố trắng sạch sẽ áp lên trên lưng của nàng, muốn quấn qua ngực của nàng, quấn chặt vết thương cho nàng, "Ngươi...Có thể nâng thân mình lên hay không?"
"Ta...Có thể!" Phù Trừng cố sức chống đỡ thân mình lên, bờ ngực hơi hơi nhấc lên khỏi chăn gấm, vừa đủ để Mộ Dung Yên luồn tay kéo vải bố quấn qua ngực, "Có thể...Có thể..."
Thân mình Mộ Dung Yên nghiêng về phía trước, hai tay giao nhau trên ngực Phù Trừng, vừa vặn làm cho vải bố trắng quấn vào nhau, vừa định rút tay về, mu bàn tay vô ý chạm vào đỉnh ngực của Phù Trừng, bất giác tâm thần nhảy lên một cái, cuống quít rút nhanh tay về, vội vàng kéo một cái, buộc thành một nút thắt trên lưng Phù Trừng.
"Được rồi!" Mộ Dung Yên vội vàng đứng lên, muốn đi lấy chén thuốc ở trên bàn, bất giác hai gò má ẩn ẩn sinh hồng, ngay cả nói chuyện cũng có chút hốt hoảng, "Ngươi...Ngươi tới giờ uống thuốc rồi!"
Phù Trừng cũng cảm thấy có chút xấu hổ, thuận thế đem áo ngủ bằng gấm trước ngực khép lại, bao lấy thân mình, gấp giọng nói với Tạ Tửu Tửu: "Tạ phu nhân, nếu ta cứ như thế này, liền có thể...Không xuống giường được..."
Tạ Tửu Tửu dịu dàng mỉm cười, chậm rãi đi tới bên cạnh bọc hành lý mang theo bên mình, lấy ra hai bộ xiêm y sạch sẽ, cầm lấy đi tới bên cạnh hai người, "Ở đây có hai bộ xiêm y, vốn là lúc đi qua Lạc Dương, định mua cho thân nhân trong phủ, xem ra giờ khắc này đúng lúc phát huy được công dụng."
Mộ Dung Yên cầm chén thuốc ngồi ở bên giường, lắc đầu nói: "Ta bán ít đồ trang sức, vẫn là có thể mua cho nàng một bộ trang phục mới. Phu nhân chịu cứu ta cùng...Trừng nhi, đã là đại ân, chúng ta không biết nên làm sao để báo đáp, sao dám lại nhận y phục của phu nhân tặng chứ?"
Tạ Tửu Tửu nhẹ nhàng cười nói: "Hà cô nương, phu quân thường nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, nếu ta đã quyết định cứu các ngươi, sẽ không chỉ cứu đến một nửa, liền bỏ mặc các ngươi không để tâm đến." Nói xong, Tạ Tửu Tửu đem xiêm y đặt ở trên giường, "Nếu nhị vị là người từ trong cung trốn ra, trang sức trên người tất nhiên không thể dễ dàng cầm bán, nếu không, hôm nay ta cứu các ngươi, cũng là cứu vô ích, giữa cái lợi và hại này, tin rằng Hà cô nương vừa nghe liền hiểu được."
Mộ Dung Yên không khỏi kinh hãi, quả thật giống như lời nàng nói, vật ở trong cung, nếu như xuất hiện nơi dân gian, tìm hiểu nguồn gốc, tất nhiên sẽ tìm được chỗ của hai người các nàng. Nay Trừng nhi lại là khâm phạm, trên người lại bị thương, trong tình cảnh này nếu như bị bắt được, nàng tất nhiên không còn đường sống!
"Ta...Ta nhớ rõ trong người ta còn có ngân lượng..." Phù Trừng nghĩ tới ngân lượng Hồng Loan đưa cho mình, "Trang sức không thể bán, ngân lượng có thể dùng đi."
"Ngân lượng?" Tạ Tửu Tửu lắc lắc đầu, "Ngân lượng này chỉ sợ đã sớm bị các ngươi đánh rơi ở trong núi Lạc Hà rồi." Hơi ngừng một chút, Tạ Tửu Tửu nghiêm mặt nói, "Nói vậy người ở trong cung nhận thức Hà cô nương, hẳn là không ít, cho nên, nếu muốn thật sự an toàn, phải nghe theo ta, thay hai bộ xiêm y này." Nói xong, Tạ Tửu Tửu đem bộ nữ trang đưa về phía Phù Trừng, một bộ nam trang khác đưa về phía Mộ Dung Yên, "Cải trang, có lẽ là con đường duy nhất các nươi có thể đi."
"Vì sao là ta mặc nam trang?" Mộ Dung Yên thấy nàng là người có tâm tư kín đáo, khắp nơi suy nghĩ chu đáo, trong đáy lòng lặng yên dâng lên một tia kính ý.
"Dựa vào dung mạo của Hà cô nương, nếu lại mặc nữ trang công khai đi trên đường cái, cho dù không bị nhận ra, cũng se chọc đến không ít phiền toái." Tạ Tửu Tửu nói xong, chuyển ánh mắt nhìn về phía Phù Trừng, "Về phần Trừng nhi cô nương, mặc thân nữ trang này vào, giả vờ bệnh hoạn, nếu như thật sự gặp phải sơn phỉ gì, đột nhiên xuất thủ, cũng có thể có được hiệu quả của cái gọi là xuất kỳ bất ý*, có thề chiếm được thêm vài phần thắng. Huống chi, Trừng nhi cô nương là mặc y phục tướng sĩ trốn đi, có lẽ người muốn bắt ngươi, còn tưởng rằng ngươi là nam nhi, mặc nữ trang, ngược lại sẽ an toàn."
(*Hành động xảy ra vào lúc không ngờ)
Phù Trừng cả kinh, không thể không nhìn nữ tử trước mặt bằng cặp mắt khác xưa, nhịn không được hỏi: "Phu gia của phu nhân họ Tạ, chính là Ô Y hạng Tạ gia ở Kiến Khang?"
Tạ Tửu Tửu lại cười nói: "Người họ Tạ trong thiên hạ này, rất nhiều, tuy rằng phu gia họ Tạ, nhà ở Kiến Khang, cũng không đủ để trèo cao đến Ô Y hạng Tạ gia nhà cao cửa rộng, Trừng nhi cô nương, ngươi thật sự là đánh giá cao ta rồi."
"Vậy sao?" Mộ Dung Yên cẩn thận đánh giá dung nhan của nàng, cách nói chuyện tiến lui thích đáng, làm sao là tiểu thư khuê các bình thường có thể làm được.
Tạ Tửu Tửu vẫn cười nói: "Nếu như ta là tức phụ của Ô Y hạng Tạ gia, làm sao đang mang thại lại chạy đến đây chứ? Nữ tử trong đại viện của nhà cao cửa rộng, sao có thể dễ dàng bước